Giả Hiểu—— Tiểu Lộc thấy Hy Lôi có vẻ buồn bã không vui liền hỏi:
– Sao vậy?
– Du lịch Trung Quốc đẳng cấp. -Hy Lei ngậm ngùi đáp lại .—— Ôi, cưới nhau bao lâu rồi mà ở với nhau thế này chỉ mấy tiếng đồng hồ mà nhớ quá! -Tiêu Lộc trêu chọc .—— Em biết không? Không phải vì nó. Anh đi công tác, bố dượng đi chơi, anh ở nhà chỉ có mẹ kế.
-Ồ, tôi biết. Vậy thì bạn về muộn một chút, chiều đi làm về xem nhà mới thế nào, được không?
Ngôi nhà mới của Tiểu Lộc đã bắt đầu được sửa sang, mọi người dù bận rộn cả ngày nhưng vẫn vui như chim sẻ, ngày nào cũng tìm ảnh trên mạng, sau giờ làm việc thì đi chợ bán đồ trang trí nội thất và sử dụng thời gian của mình. Để xem tiến độ công việc. Nhà mình, toàn tâm toàn ý lo nhà mới.
Nhắc đến chuyện nhà, Hailey càng buồn hơn:
– Em không đi đâu, anh ghen với em!
Hahaha, tiếp tục ghen tị với tôi.
Trước khi đi làm, Hy Lôi vốn định cùng Tiểu Lộc về thăm nhà mới, nhưng mẹ chồng đã vi phạm quy tắc sau:
Này Lôi, đi làm về đi, đừng đi ăn cơm .—— -Tôi biết! -Hy Lôi nhìn Tiểu Lộc đầy tức giận. -Không bao giờ mẹ chồng bảo tối về ăn cơm.
Về đến nhà, mẹ chồng tôi dường như đã ăn cơm xong, bà đang ngồi đọc báo trong phòng khách thì thấy Haili về nhà và nói: — Cơm trên bàn rồi.
Hy Lôi rửa tay rồi đi vào bếp, trên bàn lớn chỉ có một đĩa khoai tây rán, một đĩa đồ ăn mặn, rèm cửa lạnh lẽo và cơm rượu. Không phải gọi cô ấy về nhà ăn cơm sao, Hy Lôi còn tưởng rằng mẹ vợ nấu đồ ăn ngon, trong lòng đột nhiên bắt đầu có cảm tình. Cô ăn xong một bát cháo nhỏ với khoai, ăn màn mềm rồi lặng lẽ đi rửa bát.
Sau khi ăn xong, mẹ chồng vẫn đang đọc báo trong phòng khách và TV vẫn ở đó. . Tối hôm đó đài truyền hình Hồ Nam nhận lời phỏng vấn ca sĩ yêu thích của Hy Lôi, nếu cô ấy bình thường thì Hứa Bân sẽ mê sở thích của Hy Lôi mà chuyển sang xem cô ấy muốn xem, hoặc mẹ xinh đẹp của cô ấy. Bạn nói gì? Lúc đó, bà mẹ chồng đưa cuốn nhật ký lên và bắt đầu đọc “Hôn nhân là vàng”, Hải Lôi do dự rồi bước vào phòng. Báo cáo.
Buổi sáng cô ấy đi làm, bảo Tiểu Lộc mẹ kế nấu bữa tối, Hy Lôi rất tức giận:
– Rõ ràng là hai vị phụ huynh quan trọng của cô ấy không có ở nhà, nên đổi đồ ăn ngay lập tức, gọi đi. Tôi, bảo tôi không đi ăn ngoài, nhưng quay lại, bạn có đoán được cô ấy ăn gì cho tôi không? Một đĩa khoai tây chiên, một đĩa thịt xông khói. Thông thường, khi một người ở nhà, trên bàn luôn có bảy đến tám món ăn, và tôi chỉ mong rằng anh ấy có thể mang hết đồ ăn cho mình.
Tiểu Lộc cười:
– Cô ấy Nếu không muốn tự nấu ăn thì có thể làm tùy thích .—— Tôi vào bếp này, cô không biết thì đừng nói là nấu ăn Tối vào bếp kiếm cái gì ăn thì chạy theo, hỏi xem kiếm gì. Tôi nấu ăn được, tôi không bảo mình đổ nhiều dầu, tôi không bảo mình rửa rau và xả nước, rồi tôi không vào bếp. Trong ngôi nhà này, người của nó ở khắp mọi nơi, tôi chỉ là khách, một người khách không có bí mật hay riêng tư.
Tiểu Lộc kiên nhẫn nghe Hy Lôi phân trần, bất lực lắc đầu. Bà mẹ chồng kể lại rằng Hai Lei luôn về nhà đúng giờ. Sau khi tôi vào nhà, mẹ chồng tôi đang tất bật với những việc trong bếp, nồi cơm nghi ngút khói, mùi thơm của gạo tỏa ra khắp phòng, trong nồi có thứ gì đó đang khuấy. Mẹ chồng thấy Hy Lôi về thì nói:
– Mẹ phải đợi một lát, sắp hết rồi. -Hy Lôi nhớ lại lời chỉ trích mẹ vợ ở văn phòng sáng nay, trong lòng cảm thấy hơi xấu hổ. Ray, tôi có nhiều ý tưởng hữu ích cho tạp chí, tôi đã tán gẫu nhiều lần, dù chưa từng gặp mặt nhưng tôi vẫn coi mình là bạn. Cách đây vài ngày, tòa soạn có tổ chức hoạt động thăm dò ý kiến độc giả, sau đó sẽ bình chọn ra những độc giả tâm huyết nhất, đồng thời gửi tặng họ một món quà nhỏ trong đó có độc giả. Cô ấy là độc giả Tiểu Uyển, giọng nói qua điện thoại rất nhẹ nhàng, nói rằng cô ấy đã nhận được quà của tạp chí, cảm ơn rất nhiều, hiện tại cô ấy đang ở gần nhà Hy Lôi, nhờ tôi gặp Hy Lôi để cảm ơn. -Hắn Lôi có lẽ hôm trước có nhắc tới chỗ ở của mình, không ngờ Tiểu Uyển lại nhớ tới, liền đến đây thăm anh. Hy Lôi cảm thấy một chútCảm động nói luôn:
– Được rồi, mời xuống.
– Mẹ, con đi ra ngoài một lát rồi trở về .—— Từ xa cửa bước vào phòng, tôi nhìn thấy một cô gái mặc váy liền thân màu trắng cầm trên tay bó hoa, đang đứng trong một hàng người, trông giống như Cực kỳ nổi bật. Hy Lôi lại gần vui vẻ chào hỏi:
– Chào, em là Tiểu Uyển đúng không?
Tiểu Uyển nhìn còn rất trẻ, chỉ khoảng 20 tuổi, vẫn là khuôn mặt e thẹn của một cô gái mới lớn, gặp người tư vấn mà tôi ngưỡng mộ, cô gái xấu hổ nhất:
– Đó là Hy Lôi Chị nhỉ? Tôi là Iron Oun. Tôi thực sự thích tạp chí của bạn, và tôi thích các bài báo của bạn .—— Cảm ơn bạn! Chúng tôi chắc chắn sẽ làm nhiều hơn nữa để tạp chí ngày một tốt hơn. Tôi đã nhìn thấy bạn từ xa và cô ấy đã rất xúc động.
Tiểu Uyển cúi đầu cười xấu hổ:
– Lúc nãy cậu động vào tớ, cậu có bao nhiêu ý kiến-cậu cũng chọn trên tạp chí mà tôi là một độc giả nhiệt tình, cho tôi rất tốt món quà của một người. Tôi rất hạnh phúc. -Những món quà trên tạp chí thực chất chỉ là một bộ mỹ phẩm, có thể là một món quà, cô gái nào nhìn thấy và yêu thích đều mang đến cho Tium một niềm vui lớn.
Tiuen tặng cô ấy một bó hoa. Đây là một bó hoa thạch thảo tím rất đẹp:
– Chị ơi, em mua trên đường. Cảm ơn bạn, tôi sẽ tiếp tục ủng hộ bạn. Chúc bạn vui vẻ, tạm biệt! -Nói xong cô quay lưng bỏ đi. Hy Lôi đáng yêu như vậy nhìn ánh mắt của cô khi cô rời đi, bồng bềnh, giống như cô nhìn thấy chính mình tuổi đôi mươi ngây thơ mộng mơ, nhìn thế giới màu hồng, đột nhiên cảm kích vì cô vui vẻ hạnh phúc. Lời chúc nhỏ bé mà cô ấy mang lại.
Ở nhà, mẹ chồng tôi đang nấu ăn, thấy Haili về, bà trông rất đau khổ:
– Đã lâu rồi bạn không ở đâu. – Bó hoa trên tay bà đang cắm trong chậu, trong lòng Niềm vui vẫn ngập tràn niềm vui:
– Một vị khách nhiệt tình đến, tòa soạn chúng tôi tổ chức bốc thăm, cô ấy trở thành thợ may, may mắn là cô ấy mang theo một món quà nhỏ và rất vui vì cô ấy đã cung cấp một mớ quà cảm ơn. . Mẹ của bạn không phải là rất đẹp?
Bà mẹ chồng nhìn bông hoa trên tay Hải Lôi cảnh giác hỏi:
– Bạn đọc say mê? Đàn ông hay đàn bà? —Con gái. Tạp chí của chúng tôi là tạp chí dành cho trẻ em gái và trẻ em trai.
Mẹ “ồ” và nói:
– Ăn thôi.
Hyi, tôi cũng đói rồi, tôi vừa nhìn vào đĩa cơm đã thấy một thứ xôi màu vàng. Đó là món kim chi Thụy Hoa rất nổi tiếng. Mẹ chồng tôi quê ở đông bắc nhưng bà không lớn lên ở đông bắc. Học cách làm món chính này. Cô ấy thường làm món này mỗi ngày một lần, nhưng Huaban nghĩ rằng món này không ngon nên cô ấy không bao giờ làm món này nữa. Hy Lôi chưa bao giờ ăn dưa Đông Bắc, nhưng tôi cũng nghĩ món ăn của mẹ vợ anh ấy không ngon lắm, chỉ giống như bắp cải hầm với thịt. Xiang:
– Đây là Kimchi từ vùng Đông Bắc. Hãy thử nó.
Hy Lôi không thích kim chi như Huaban, bưng một bát cơm lên, một ít bắp cải và thịt nạc, chẳng mấy chốc đã hết một bát cơm. Bà mẹ chồng thấy Hải Lôi chưa ăn nhiều thì cau mày khổ sở:
– Sao vậy, ăn ngon không? Con bạn kén ăn, bạn không biết con thích ăn gì?
– Không, tôi no rồi. -Hy Lôi vội vàng giải thích.
Trong khi đợi mẹ kế ăn cơm xong, hạt dưa trên đĩa hầu như không chạm vào cô. Cuối cùng, mẹ cho vào tủ lạnh.
Khoảng 9 giờ sáng, Huaban gọi đến máy nhà, mẹ chồng cô chạy nhanh hết mức có thể nghe máy:
– Con trai, con ăn cơm chưa? ? Cái gì? Vậy tại sao trên núi gọi điện thoại về nhà mà điện thoại di động lại không có tín hiệu? Tôi chắc rằng mọi thứ ở nhà đều ổn.
Hy Lôi cũng bước tới, đứng nghe. Mẹ chồng nói hoài cũng không cố gọi:
– À, buổi tối đừng quên đắp chăn, cẩn thận kẻo bị cảm, ăn vạ. ‘giờ! Vấn đề là gì? Chú ý đến sự an toàn. Các cuộc gọi đường dài sẽ rất tốn kém nếu bạn không ngắt máy. cốc?
Mẹ chồng cúp điện thoại không chút do dự, nhưng Hải Lôi nghe rõ, bên kia Reignwood nói gọi Hải Lôi nghe máy. Mẹ vợ quay lại nói với Hy Lôi:
– Reignwood, mọi chuyện đều ổn, con yên tâm đi! -Hy Lei buồn bã rời khỏi phòng, nhìn vào điện thoại của mình, chửi rủa Huaban, đồ ngốc, đồ ngốc, không biết gọi mà gọi.
Đã hơn mười giờ, Hy Lôi đột nhiên cảm thấy mình biết là do buổi tối ăn không ngon nên rất đói. Ở nhà không có đồ ăn vặt nên cô rất nhớ hương vị mì gói mà mấy cô trong ký túc xá vẫn lén nấu cùng nhau. Lúc này mẹ chồng đã lên phòng.
Có vẻ như con sâu đang cắn xé dạ dày.Hy Lôi càng ngày càng khó chịu, Hy Lôi không nhịn được nữa, vào bếp, bật đèn nấu một gói mì cho mình, sau đó nghiền thêm một quả trứng và thêm rau. Không ngờ những ngày đó mì gói ngon đến vậy. Hy Lôi ngồi xuống bàn ăn uống nước. ?
– Ăn tối chưa no à? Lạnh và thức ăn thừa? Sợi mì không ngon. Trước khi đi ngủ không sợ béo. Đi vào phòng ngủ.
Hy Lôi mì sợi, nhai rau ráu ngon lành, như thể cô cố ý muốn xả giận. Hiếu, do Nhà xuất bản Văn học ấn hành)