Anh từng kể với tôi rằng bố anh và chú của anh là Võ Nguyên Giáp (Võ Nguyên Giáp) học cùng trường và rất thân với nhau, chuyên về bóng đá. Bác mời anh lên chiến khu nhưng anh không đi vì nhà có tám người con. Cha anh là hiệu trưởng, ngày nào anh cũng nói về lòng yêu nước với những học sinh ghét phương Tây. Vì cả hai bên đều đã chết nên điều này vẫn chưa được xác nhận. Nhưng câu chuyện bạn chơi với Nguyễn Cao Kỳ là có thật. Họ học cùng trường với Zhu Wanan. Kỳ thường xuyên hù dọa các sub, sau này bị bạn bè cử đi đánh Kỳ. Sau này Tướng Cao về quê, vì thích nhạc tôi hát HàTrần bên Hoa Kỳ nên có dịp hỏi thăm. Tướng Kay chỉ cười và nói rằng tôi rất thích đánh nhau, nhưng tôi không nhớ là đã gặp Trần Hiếu chưa. Người đàn ông này cao và giỏi đấm bốc. Anh tôi không cao lắm nhưng lại có tấm lưng to giống mẹ, vô song. Bất cứ khi nào bạn thay đàn, bạn nên thay thế bốn người bằng một tay.
Nghệ sĩ Trần Hiếu .—— Hình mẫu của anh là Samson, anh hùng lúc bấy giờ. Như một sức mạnh vô song, một nhân vật xấu xí, kiểu phim hành động Mỹ hiện nay, chống lại bất công, đứng lên vì người nghèo, được người đẹp ngưỡng mộ và vân vân. Những bức tranh anh vẽ cho Sam-sôn rất đẹp và lấp đầy bức tường cao 5 mét của ngôi nhà cũ của chúng tôi trên phố Gạch ở Ngõ. Cha anh là con thứ trong gia đình ông Trần Trung Hiếu, nhưng đó là số phận. Cha ông mất sớm, và ông là người duy nhất phục vụ bữa ăn của cha mẹ nuôi trong ngày sơ tán (hỗn loạn năm 1947). Huyện bán gạo để nuôi cả nhà. Ở phố Ngõ Gạch ngày ấy, tiểu thương đói khổ, phải gọi thằng Hiếu và cậu con trai học ở Hải Phòng, vùng tạm chiếm, la cà tiếng Tây mua xi măng cứu cả phố. – – Tôi không biết bất cứ điều gì. Ngoài việc cung cấp cho người học thanh nhạc, dạy hát trong cuộc sống. “Thằng Hiếu mặc quần thủng lỗ chỗ” là tên một người bạn lúc đó anh hay đùa. Ngoại trừ trang phục thường xuyên phải giặt giũ, một đôi giày biểu diễn sáng bóng và một cây đàn ghi-ta lên dây chính xác, còn lại tất cả đều là quần áo bụi bặm như lính, bụi đời.
Nếu bạn cần hát, bạn phải làm như vậy. Từ đó, ba tay súng và chiến sĩ bò trên nóc cầu Lambien, đối mặt với hàng chục chiếc máy bay phản lực của Mỹ ném bom, anh cũng lao vào … Người thứ tư, không phải bắn mà là hát. Trần Hiểu tồn tại ở công trường, nông trường, chiến trường, biên giới, hải đảo, giai đoạn hợp tác, giai đoạn đại học, năm châu, giai đoạn lục địa. Anh ấy là thư ngoại giao. Hát cho những người lương cao mà anh ấy yêu quý. Mọi người đều yêu quý chú voi con đến từ Làng Tang, người đưa thư người Anh, rất thú vị. Báo chí Nga ca ngợi hiệu ứng ca hát của ông He Hou trên tàu kéo trên sông Wanga tốt hơn ca sĩ Chaliapin của đất nước ông. Các đồng nghiệp của ông đã ca ngợi ông trong câu chuyện “Kinh thánh” của ông. Ngoài Trần Hiểu, không ai hát được vở tuồng cổ này.
Khi đó, anh đương nhiên quên mất cô gái nhỏ Trần Thu Hà, giọng mèo ú ở nhà, mẹ anh mất sớm, không ai có thể dạy dỗ chăm sóc. cô ấy đã. Tôi chỉ có thể hát! Ca hát có lẽ là niềm hạnh phúc duy nhất của anh ấy. Thế giới của tôi được tạo nên từ những cuốn tiểu thuyết, những bộ phim, giai điệu hay, ca từ … vv.
Vừa rồi thần chết xém chút nữa đã bắt anh đi, anh thật bất ngờ. Sam-sôn khỏe quá, rồi lăn ra ốm, gươm không còn nắm chặt … Anh tôi không đành lòng, không biết van xin, bài giảng tuột khỏi tay vì không có tiền. Số tiền cuối cùng còn lại trong sổ tiết kiệm là anh lo mua thuốc chữa bệnh để cứu người vợ bệnh nặng. Vợ tôi cũng ra đi tay trắng.
Bây giờ tôi chợt hiểu ngoài quê hương, con người và sự nghiệp âm nhạc cách mạng, ông còn có hai người con, cũng như mộ bà Xu En, mộ ông. Cha mẹ ở trên mặt đất. Gia đình. Còn những người chị ruột của anh, những người hâm mộ cuồng nhiệt, tóc bạc trắng ốm yếu và người anh trai Trần Tiến đã vắng bóng mấy chục năm vẫn nằm trên giường bệnh. Vào giờ phút thập tử nhất sinh, lần đầu tiên tôi thấy anh khóc: “Thôi, nhà chỉ còn hai anh em thôi”. Giờ đây, ông bất ngờ và chợt rơi những giọt nước mắt cay đắng ở tuổi 80. Không có vấn đề gì, không ai buộc tội anh ta. Anh không sai nhưng Chúa đã biến anh trở thành người đàn ông lãng mạn cuối cùng của thế kỷ trước. Trong giấc mơ của thế kỷ này, bạn vẫn ở trong trái tim của hàng triệu người.
Lý do tại sao người ta yêu bạn là bạn ngốc Một nhóm người ngây thơ và biểu diễn ngu ngốc Cuộc sống của bạn chỉ là âm nhạc và chỉ có một trái tim nhỏ bé Hãy giữ lấy giọt máu cuối cùng cho người. Mọi người dõi theo quan tài của những người yêu thương họ. Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn, ca sĩ Quý Dương, bạn bè của anh và rất nhiều người nhưvà vì thế. Dòng chia tay dài vô tận như tiếng nói trong lòng họ: day dứt, lưu luyến. Không thể tách rời thế giới tươi đẹp này. Anh vẫn là anh hùng của gia đình Samson và là người con hiếu thảo của mẹ, đúng như cách gọi của cha anh là mẹ anh, ở miền Trung Hoa Kỳ: Trần Trung Hiếu.
Phần 1, Còn tiếp … (Trích “Hội nhà văn và First News” của Random House
>> Đọc tiếp:
Trần Thiên trong mưa Sài Gòn Ra mắt cuốn sách này