Là Nancao
– ha
đầu mùa mưa làng vần vũ — như sao xa và sao lạ
tình anh là tình em
khi Sao rơi, lòng tôi tan nát, lơ lửng trên bầu trời-một ngôi sao rất lạ và một ngôi sao ở xa-những vần thơ của tôi-những vần thơ của tôi đau khổ bầu bí. Da gà Mượt chạy dọc theo ngọn cỏ- những cụm hạt nâu đắng ẩn mình dưới đáy trũng, cơ em đang khóc, lúc buồn cười thân quay đầu xuống đất, nhấc chân nâng đỡ trời, bắp thịt ngổn ngang còn hạt. Bao nhiêu xăng, đừng cho mật, đổ bánh chua, đừng mở hai tay để ngủ, tình yêu muôn màu muôn vẻ, tuổi thọ bị gián đoạn, cuộc đời sụp đổ, đôi khi muốn trốn, đôi khi muốn ngọt, muốn ăn Cơm niêu có lúc muốn hét, muốn hét, muốn hét, rồi tim muốn vỡ ra, ôi chao ôi chao ôi, ta hát khúc hùng ca bay lên trời cao Trường Sơn ơi. Nó xa rồi từ từ đậu xuống nóc mái nhà tôi. Chợ làng vắng, chợ làng tím ngắt hoa đủ nếp nhăn vú mẹ, vẹt gánh bên võng bên kia võng. Trong phòng, tiếng lục lạc xào xạc, cánh diều bay, sừng trâu của ông già. Làng xưa đi ngang qua một ngôi làng cổ, ngủ gà tre kêu râm ran, đêm khuya ngủ say, choáng váng vì tiếng sấm. C gặp gỡ bạn bè chơi, rủ vợ đi ăn, rủ đi ăn, thân nặng lồng ngực, tim đau mất đi cảm giác chói mắt.