Nguyễn Thị Minh Ngọc
– Chuông điện thoại reo. Ông Weng trả lời điện thoại. Đầu dây bên kia:
– làm ơn cho tôi gặp cô Phong! – – – Đi nào. Xin lỗi, bạn là ai? – – – Xin chào! Chú Đông Mai, cháu là Diễm Lê, phóng viên của Time Woman. Bạn có thể hẹn hò với Mạc Phong không?
– Có khẩn cấp không? Tôi thấy bạn trông rất bận rộn. Tôi làm việc cả ngày cũng không có thời gian để sáng tác .—— Nhưng nếu lễ hội âm nhạc Tết này công bố với chúng tôi mà thiếu đi gương mặt của Mặc Phong thì thật là thiệt thòi cho chúng tôi. Sẽ cố gắng giúp bạn. — Số của chúng tôi là …—— Tôi biết … hoặc sáng mai, bạn có thể gọi lại cho tôi được không? – – – Cảm ơn rât nhiều. À, tôi nhớ bảo Phong cho chúng tôi một tấm hình. Chỉ cần đổ dầu vào một ít bột, rồi đập tỏi, điện thoại sẽ lại kêu. Đồng hồ trông thật nhàm chán. Ông Weng dập lửa và khóa đường xăng. Nhật ký một lần nữa! Báo cáo năm mới. Lần này là “công nhân mới”. Phóng viên đọc số máy nhắn tin. Anh ấy lấy một cây bút chì. Hữu Ứng 107-085302. Anh ta trùng tên với anh ta, nhưng dường như anh ta không biết Đồng Mạc là ai, tôi hy vọng anh ta biết họ của Đồng Mặc là Trần Thích Ứng. Chỉ cần làm theo hướng dẫn của Phong để sử dụng một cái là điện thoại sẽ đổ chuông trở lại. Lần này anh nhất quyết không nghe. mang. Nó có thể là từ báo. Báo Xuân. Tôi có thể vẫn đang tìm Phong. Chuông kiên nhẫn và bướng bỉnh … dường như rung hết mức có thể … anh hoảng sợ. Vẫn gọi cho tôi. Anh ta chộp lấy điện thoại:
– Tôi đến rồi, Dongmo đến rồi!
– Anh ấy làm tôi mất hồn. Tôi phải biết rằng anh ấy đã làm bữa sáng ở nhà vào sáng nay. Cô ấy sẽ không đến trong mười lăm phút nữa. Trong lúc chờ đợi không thấy ai trả lời, tôi rất lo lắng …—— Bạn có sợ bị tai nạn không? Hay bạn lo lắng rằng tôi sẽ tự tử?
– Nếu em dám làm điều này, có lẽ anh sẽ không … ngừng yêu em?
– Khi tự mình gặp phải ba chuyện tình, bạn sẽ không thấy nực cười sao?
– Dừng lại, tôi vừa gọi điện để nhắc nhở anh một chuyện. Hiện tại, có quá nhiều phóng viên đã đến gặp tôi và sẵn sàng viết một số bài về con trai tôi để đón Tết.
– Vì vậy, bạn biết phải làm gì!
-Tôi muốn thử!
Máy bị treo ngược bên kia. Anh ăn một bữa sáng với những quả trứng quét vôi trắng trước mặt với chiếc bánh mì vuông, rồi tưởng tượng rằng cô sẽ ăn trưa với anh. Chuông điện thoại luôn đổ chuông. Ban đến đúng giờ, nhưng bữa sáng của anh chưa kịp lên danh sách chín báo để liên lạc với Phong. Thời hoàng kim của anh rất già, mới sáu tuổi. Nhưng số lượng báo chỉ bằng 1/10 so với bây giờ. Vì vậy, tôi không thể nói ai tốt hơn ai. Anh cười một mình. Tại sao bạn lại so sánh những điều này? Không phải anh muốn tên của con gái và bà nội Mạc Phong sao?
Cả lớp đã sẵn sàng làm việc. Cô ấy kiên nhẫn với những nụ cười bất chợt, vu vơ, và chưa bao giờ tò mò hơn lúc này. Cô ấy biết số phận của mình. Chính điều này đã khiến chàng trai này yêu cô từ lúc nào không hay. Còn về mối quan hệ giữa cô ấy và anh ấy, chúng tôi không biết là khi nào. Trước hay sau khi cô biết về cô gái đã giúp cô viết hồi ký.
– Công việc của tôi tệ đến mức nào?
– Thưa anh, bài thơ đầu tiên về phần tình yêu của anh ấy là lý do tại sao anh ấy viết những bài thơ lãng mạn. Cho đến nay, nhiều thanh thiếu niên vẫn viết nó trong lưu bút ……—— đau đớn. Xuất thân từ một người bà đã có gia đình và là cha của một đứa trẻ, cô phát hiện ra rằng mình chưa bao giờ là nàng thơ của anh. Đóng góp lớn nhất của ông trong cuộc đời là nguồn cảm hứng cho kịch bản của ông. Anh ấy sống với một người phụ nữ có cá tính mạnh mẽ như cô ấy, và anh ấy hiểu rằng con người có thể bị cắt làm đôi để chiến đấu, đồng thời thỏa hiệp có thể cùng tồn tại.
– Bạn đang kể về những cồn cát hoang vu ở cực nam miền Trung và những cô gái lênh đênh giữa trưa nắng …
Đây là câu chuyện về mẹ của Chuyên, bà Thiện. Mười lăm năm sau, anh bị cô và con gái của người đàn ông khác làm cho choáng váng. Với chị Thiện, đây không phải là tình yêu, mà là cảm giác về cái đẹp … Người ta còn cảm nhận được biển cát, núi trăng, khóm dại, cỏ rồng chạy nhấp nhô trên cồn triều … Thực sự thích mê đến mức không dám chạm vào. Điểm của cuộc sống. Lo lắng về việc chia tay. Bà Tin Đàm chỉ muốn giết anh ta. Chỉ tôi biết cô gái của tôiKhi về với chồng, cô vẫn còn trinh trắng, chỉ để cảm ơn anh, nhưng cô không nhận ra rằng bi kịch cuộc đời của Chuyên bắt đầu từ đó. Điện thoại lại reo. Anh ấy đã thêm số điện thoại thứ mười của cộng tác viên vào tờ Sài Gòn Sống Trẻ là 090709139. Ban lo lắng nhìn anh:
– Sáng nay nhìn anh khó chịu. Hoặc có thể bạn quay lại và để anh ấy nghỉ ngơi.
– Dường như ra lệnh cho anh ta nói:
– Ngồi đó và trả lời điện thoại cho tôi.
Anh ta phải nói rằng anh ta có vẻ như đang cầu xin. Hãy ngồi xuống và để tôi chia sẻ một điều mà tôi không thể nói với ai. Tuy nhiên, nếu cô gái này cùng tuổi với con trai cô có thể hiểu được, cô có thể trở thành một người cha. Một người cha đã từng nổi tiếng trong giới văn học. thơ. kỳ diệu. kiểm tra. Sự công nhận. Phê bình … lời khuyên cho các bạn trẻ. Rồi một ngày anh nghĩ về nó một cách điên cuồng. Con anh ta sống sót mà không có việc làm. Ông gần như ngừng viết và tham gia với các con của mình. Trên thực tế, anh ấy đã định hướng cuộc đời mình. Anh ấy đã chọn trở thành một kiến trúc sư. Anh bắt đầu khám phá một nguồn sáng tạo khác của mình. Anh bắt anh đọc cuốn sách đang tuyển, đưa đi nghe nhạc, xem ảnh, xem phim … rồi khi sáng tác của anh được xuất bản, anh mới phát hoảng: anh đúng là tài năng. Nhưng điều đáng sợ là tài năng này đã không bị ảnh hưởng bởi nó. Ngày cô từ chối anh, cũng là vì một chút bất hiếu, anh nghĩ cô gái xinh đẹp này vẫn còn.
Khi bà Ben trở lại, bà đã thêm hơn năm mươi con số cho anh ta. Số điện thoại và máy nhắn tin. Báo tỉnh. Báo chuyên nghiệp. Người cao tuổi nam và nữ. thời trang. Ngành nghệ thuật. Tình yêu được nấu chín. tôn giáo. Phương tiện đi lại và du lịch … Cô cũng kể lại rằng cô sẽ đi miền Trung trong ba ngày. Các đoàn phụ nữ từ quận lỵ xuất hiện với danh nghĩa cứu trợ. Kinh tởm như những thứ bạn ăn trong ngày. Đặt ly nước mơ trước mặt, định trở về phòng, anh nói:
– Con muốn nói chuyện phiếm với ba. Anh ấy:
– Họ nói sáng mai tôi sẽ gọi lại cho anh.
– Sáng mai tôi sẽ đi. Tuy nhiên, nếu ai đó gọi lại, tôi sẽ từ chối mọi thứ. Chỉ nói với tôi rằng tôi đang đi công tác và tôi sẽ không về sau Tết.
– Chỉ là tháng Chín.
– Tôi biết, nhưng bài báo mùa xuân phải được chuẩn bị vào mùa thu và sẽ đăng vào mùa đông. Bạn sẽ thấy mọi công việc của tôi luôn bị lệch so với thời gian yêu cầu đúng không? – Anh ấy dừng lại một chút rồi đi tiếp – Ở phương xa, khi nào em có thể đọc và nghe các bản tin báo đài … anh nhớ em lắm.
Giọng điệu của anh ta giống như “Anh ta đang cáu kỉnh. Di chuyển đi. Có thể là do cô ấy đang uống rượu trên vỉa hè ở tỉnh khác sau khi nôn vào buổi chiều. Anh ta nói với một giọng ngượng ngùng:
– Nói đi, bố Nghe này …—— Nếu những người như Bố, bạn của bố, ba ông chủ … tất cả những thứ này sẽ giảm đi rất nhiều … Mười năm trước, tôi nghe bố tôi nói với các bạn những thứ này. Tham lam, lũ lụt, buôn người, chảy máu rừng … được cho là có thể làm giảm bớt những vấn đề này trong phòng tôi.
Điều này khiến anh ấy cảm động, đừng bận tâm:
– Năm năm trước, tôi cũng khuyên những người trẻ tuổi nên so sánh Khi tôi đến để giảm bớt các vấn đề của họ trong phim ảnh, tin tức và phim truyền hình, họ đến đây để tìm kiếm sự hỗ trợ của bạn. — Anh ấy lại ra hiệu cho cô ấy đừng làm phiền:
– Tôi không chỉ đọc báo. Tôi sống với họ. Cùng nhau khóc đau, cười nhạo Cha tôi chôn cất người thân Tôi sống ở những làng quê nghèo thị trấn nơi hơn 200 cô gái bỏ làng tìm nơi phố thị làm gái quán karaoke. Công việc của Sư Phụ. Tôi cũng đã thực hiện một số nghiên cứu để lập bản đồ những ngôi nhà và trường học tuyệt vọng có thể sống trong lũ lụt. Thậm chí, gần đây, tôi còn định cùng lũ trẻ hít thở để hiểu tại sao nó lại hấp dẫn nhưng lại thú vị Lời khuyên nhủ khiến tôi rùng mình mà không hề đau đớn. Hiện tại tôi đang quyết định không viết gì nữa, và tự hỏi liệu mình có nên tiếp tục sự nghiệp thiết kế những tòa nhà như thế này không …—— Rồi cô ấy bước vào phòng và từ chối cho Anh ấy nói một từ, chỉ một từ.
** *
Sáng hôm sau, điện thoại đổ chuông và lặp lại như ở nhà, nhưng anh ấy phớt lờ và bắt máy. Nghe có vẻ như Đó là tiếng gọi của linh hồn. Linh hồn của tôi, nhưng không có linh hồn của con người. Vì vậy, tôi đã gọi. Tôi lắng nghe. Anh ấy đứng trước quả trứng vỡ và tiếp tục tự hỏi liệu anh ấy có nên làm vỡ một quả trứng khác không. Thực tế, cô ấy đã hỏi nhiều câu hơn thế này Có cặp còn sợ hơn nữa Ông nội, bà ngoại chỉ sợ khi trả lời phỏng vấn thì khạc nhổ một cách ngu ngốc.Thân phận của những bậc cha mẹ không còn hạnh phúc. Trong những năm qua, hai bài báo này đã được nhiều bài báo ca ngợi là bạn đồng hành lý tưởng. Đối với nhiều người, họ cho rằng bà đang giúp ông ghi lại những kỷ niệm và cùng con gái tham gia các hoạt động xã hội như giúp đỡ trẻ em nghèo, tàn tật, người già, và tặng quà cho cư dân trong khu vực. Ngập tràn … Tên bạn có trong danh sách bình luận khác để khen ngợi công việc đã qua. Khi tôi bằng tuổi, anh ấy quá lớn so với tôi. Tôi muốn biết cô ấy bao nhiêu tuổi khi nhận được chứng chỉ? … điều tội nghiệp! Sau khi cân nhắc, anh quyết định làm một quả trứng khác. Nhưng khi quả trứng thứ hai rơi xuống, anh chợt nhận ra quả trứng trong cối đã cháy thành màu nâu vàng … (Trích sách “Ngọc viễn đông” của Nguyễn Thị Minh Ngọc, NXB Hội Nhà văn)