Lê Thiệu Thiệu
– Tên thật của nhà thơ Cao Vũ Huy Miên là Đinh Đoan Hưng, sinh tại Quảng Nam ngày 31/12/1955. Sau khi tham gia phong trào tình nguyện tuổi trẻ của nhà văn Nguyễn Nhật Anh và nhà thơ Đỗ Trung Quân, nhà thơ Cao Vũ Huy Miên làm việc cho Báo Giải phóng Sài Gòn hơn 20 năm. Ngoài việc là một nhà báo, anh còn được công chúng yêu mến nhờ những câu thoại trữ tình.
Nhà thơ Cao Wu Yu Maien (trái) và các nghệ sĩ biểu diễn Anh Vũ, Việt Anh và Kiềuàu. Ảnh: An Đồng
— Tôi đã nhìn thấy anh ta nhiều lần và thấy cơ thể rắn chắc của anh ta. Tôi nghĩ anh ta không bị bệnh. Nhưng số phận cũng có bước ngoặt nhục nhã. Năm ngoái, anh ta nói dối về sự sống và cái chết tại Bệnh viện Nguyễn Tri Phương, và nhiều người bạn thường đổ xô đến anh ta. Sau đó tôi thấy anh ấy bình phục và viết lại một vài bài báo. Mọi người đều rất vui. Mọi người đều nghĩ anh ấy sẽ viết một số bài thơ ấm áp: “Con đường bạn quay ngược thời gian. Tôi biết điều đó hay không. Đợi anh nữa. “Chỉ có tôi đứng dưới mưa”, nhưng nhạc sĩ Hữu Xuân đã trở thành một bài hát nổi tiếng.
Tuy nhiên, Cao Vũ Huy Miên không vượt qua số phận đen tối.
Nhà thơ Cao Vũ Huy Miên đã 54 tuổi. Mặc dù ngắn ngủi nhưng quãng đường anh đi vẫn còn đầy giun. Tham gia phong trào tình nguyện của thanh niên trong những ngày đầu giải phóng Sài Gòn có thể là ngày đáng nhớ nhất của cô. Chàng trai trẻ Đinh Đoan Hùng, tên là Cao Vũ Huy Miên đã viết một bài thơ dưới bút danh, ghi lại những năm tháng của mình: “Nơi này xanh mát khi tôi nghỉ hưu. Màu xanh trong một khu rừng khỏe mạnh. Các miệng núi lửa cũ chỉ là một kỷ niệm. Khi tôi trở về, đôi chân tôi ấm áp … “
– CaoVũ Huy Miên vẫn là một người điềm tĩnh. Lặng lẽ trước đám đông, lặng lẽ trước mặt bạn. Nhưng trong sự im lặng này, thật dễ dàng để đối mặt Những rắc rối của Cao Vũ Huy Miên không chỉ là rắc rối cho chính mình – “một âm mưu không có lợi nhuận, và không có lợi nhuận. -Trở lại … uống rượu sầu muộn u sầu và nói rằng tỉnh dậy chỉ là một giấc mơ ‘”- Tôi lại chia tay với một nhà thơ khác. Tôi chợt nghe tiếng mưa lạnh ở Sài Gòn” Tiếng đàn piano lặng lẽ # đâu rồi7869;, đưa chúng ta đến cuối con đường. “
Sài Gòn, ngày 25 tháng 11 năm 2008 lúc 6:40 chiều
hoa tím cổ đại
cách tôi trở về để ăn trưa, hoa tím cúi đầu và đợi đến mười bảy tuổi, mái tóc của bạn chỉ duỗi về phía bạn Trên vai tôi ngày tôi đứng dưới mưa, tôi muốn biết mình có từng yêu ai không, nhưng khi quay lại, tôi cảm thấy rằng sự lan tỏa của ngọc đã rất muộn trong khu vườn nơi cây đàn piano lặng lẽ dẫn chúng tôi ra đường Vào cuối thời gian
con đường tôi quay ngược thời gian, bạn biết nơi đó không còn là nơi mà những bông hoa màu tím không còn chờ đợi nữa, nó chỉ là tôi đứng dưới mưa …– Gặp gỡ với Wu Wu