Võ Tấn Cường
Trên bàn thờ thiêng liêng, sữa mẹ đầy và êm dịu. Sữa nóng thèm cuộc sống nhỏ giọt trên đôi môi bỏng rát. Một nhà thơ từ một thị trấn nhỏ đã đến chợ Têt để tìm thấy tình yêu của mùa xuân. Người mù: “Cậu bé! Sữa ngon. Mua …”. Khi nghệ sĩ trượt trên chiếc chìa khóa, người mù giơ tay và vuốt ve sữa. Sữa mẹ im lặng run rẩy. Nhà thơ ngưỡng mộ sữa đầy sức sống. Anh nghe thấy tiếng sữa mẹ dưới bầu trời xanh: “Ai đã sinh ra cuộc sống vật chất của nhựa cây?” Bầu trời xanh cúi xuống và thả những chiếc lá vàng trôi nổi trong khu vực tơ nhện. Anh nhớ đến trại trẻ mồ côi giữa hai bầu ngực treo dưới bầu trời xanh. Anh mơ về tuổi thơ anh muốn cho tuổi thơ, một khao khát đung đưa, một cơn gió khao khát, một giấc mơ âu yếm. Anh vắt sữa trên đầu gối của cha mình và kéo căng nó giữa hai cánh tay như một cánh buồm không gió. Cô bắt gặp bầu trời xanh. Cô ấy truyền cảm hứng cho mong muốn của mọi người về màu xanh lá cây. Bắt đầu sống. Đầy những tán lá tươi tốt, anh mơ thấy một hộp các tông có thể dùng để xuất khẩu sữa mẹ. Đẹp trên trái đất khát. Vùng quê già và trẻ. Anh chàng cô đơn tìm kiếm khu vực sữa mẹ. Sự sụp đổ của lĩnh vực hoang tưởng …
Thị trường quạt. Anh quay lại và đứng trước cửa nhà, nhìn vào cây vú dính máu. Ôi chúa ơi! Cô ấy ở đâu? Ai bán ai mua xuân yêu?