Nguyễn HồngHồngMinh
– Quên sự thật vì sự thật giống như một viên đạn bắn ra từ viên đạn “Cuộc họp trong hoảng loạn lan tỏa tinh thần ký ức của Sài Gòn. Hãy nhớ rằng bụi mà con tàu trống rỗng cọ vào chiếc khăn tay vô thức phải chịu cú sốc đau thương! Được rồi, vậy thôi! Đắm mình trong làn khói và đầy khói – có gì vui? No co vui không? Con chó gầm gừ và chết lặng trong sa mạc im lặng, thất vọng, tiếng còi xe vang lên, một viên đạn nhớ trái tim – trên vỉa hè – Sài Gòn nhớ Paris, rụng tóc mù …
Paris, 2005-Sài Gòn, đầu hè 11/2009