Ồ, quần áo khỏe hơn và màu sắc tươi sáng hơn. Ngoài ra, tất cả các em đều đi chân đất đánh bắt cá, giấu tôm, gặt lúa, xem tuốt lúa hoặc xay xát, giã gạo trong khi thu hoạch. Vào mùa này xóm dưới sôi động hẳn lên, em thích nhất là sân đình đêm trăng chạm trăng. Thậm chí lúc đó tôi còn thấy giẫm phải cơm khiến cả người ngứa ngáy khó chịu, rửa nước miếng cũng đủ rồi. Gia chủ thỉnh thoảng nấu một rổ khoai lang, khoai môn, cả nhà ra chiếu ngoài sân ăn khoai, uống nước chè tươi, trò chuyện, thư giãn. Gió mát, chúng tôi thường ngồi chờ kể chuyện người lớn, lúc nào không biết thì nằm lăn ra ngủ.
Ở trong nước, tôi thấy trẻ em địa phương bơi lội tự do dưới ao, vì vậy tôi muốn học bơi. Tôi nghe người ta nói cứ để chuồn chuồn cắn rốn là biết bơi. Vì vậy, tôi đã ngoạm lấy một con chuồn chuồn ngô khổng lồ bằng hàm răng sắc nhọn của mình và đặt lên rốn để cắn nó, đau đớn vô cùng. Xong xuôi, tôi ôm gối, nhảy xuống ao, thấy lưng nổi trên mặt nước, chắc là bơi giỏi lắm! Niềm vui nhỏ nhoi, chưa kịp bơi thì bỗng thấy một con nước lớn treo mình trên bụng. Tôi sợ chết khiếp, nhìn cả cái ao chỉ còn một mình tôi, đang tập bơi mà không kịp kêu cứu nên tôi đành gạt nước bỏ chạy về nhà. Từ chỗ ech nước chảy máu không ngừng. Vừa nhìn thấy má, tôi đã bật khóc. Vậy là ước mơ học bơi đã chấm dứt … đẫm nước mắt!
Lần sau khi tôi sơ tán Hongyan, gia đình tôi tan vỡ. Cha tôi và hai con gái Ai Fan Ai Xuan sống ở xã đảo Ladao vì chúng rất gần trường tiểu học, trong khi mẹ tôi, ông Fan và em trai của Ai Cheng ở xã Nagqu nơi có trường Nagqu. Sơ tán. . Lúc đó, mẹ tôi và anh Fan cùng đi dạy học. Cha sẽ đưa chúng tôi đến thăm anh ở Như Quỳnh một hoặc hai tuần một lần. Lúc đi thì đông như trẩy hội, lúc về thì tối như gà gáy.
Mẹ sống ở chùa Nôm xã Như Quỳnh. Mỗi lần đi qua cây cầu đá với những viên đá xanh tươi, biết sắp đến chùa Nẻo, hai chị em đạp xe, bật dậy và nhanh chóng nhìn thấy mẹ. Mẹ đã chào đón chúng tôi bằng những món ăn ngon nhất. Mẹ pha chè chuối theo kiểu miền nam, rắc thêm đậu phộng rang. Trong chùa có một căn phòng nhỏ luôn đóng cửa. Rất tò mò, tôi ngồi xổm xuống và nhìn vào cái lỗ trên cửa. Nhiều người đã được tìm thấy trong phòng. Các quý bà, cô gái mặc quần áo sặc sỡ và tô son môi sáng bóng. Người vào đồng đỏ mặt, say miếng trầu, say trong không gian đồng tối, xương trong tiếng nhạc khoan thai, sự phấn khích, thăng hoa của đồng nghiệp, thanh niên, cung phi và những người hầu xung quanh. Sau trò chơi, tôi bắt gặp mặt đỏ của các cô, các cô luôn tò mò!
Phần 1, Phần 2, Phần 3, Phần 4, Phần 5, tiếp tục …– Đinh Thu Hiền chấp bút