Nguyễn Văn Tạo – tự động hát – rồi một hôm tôi nhìn thấy bầu trời, một lần tôi muốn bay, tôi muốn bay và tiếp tục bay, có một kiểu thích chạy nhảy, tự dưng tôi đứng nhìn không rõ lý do. Tôi rất ngạc nhiên khi thấy cái cớ quay lưng lại thẳng thắn của diênta lại tệ đến mức nó kết hợp ngọt ngào giữa hồn ma xanh biến thành một con sâu tự tin và chàng tasao tasao không thích tán tỉnh xác thịt. Điều đó vẫn đáng ngưỡng mộ mà ít người quan tâm. Nếu ngôi làng này muốn mỉm cười với mây trong cuộc sống như thế này, thì có vẻ như có rất nhiều khoảng trống trong không gian này quá trung thành với chúng ta. Điều này không có nghĩa là giữ cho những người không muốn. Nhất trí phải trả thì mới trả. Ngày nào em cũng dùng chén mưa cay, giọt mưa thăng hoa, vài giọt thăng hoa, vài giọt trầm, vài giọt cầu vồng để hát, nhìn em bằng đôi mắt trần, dẫu có ám ảnh đến đâu, kẻo lạc vào những điều vu vơ—— em Đã ở dưới chân tôi, leo trên đá bazan đỏ và nham thạch đỏ ngàn năm, nơi tôi bước đi với gió, bão, bản đồ và tiếng bước chân, đất và nắng thiêu đốt khiến tôi ngẩn ngơ quay mặt đi. Face, trèo lên núi, quét lá vàng, lá vàng trở về cõi thần tiên, lá vàng bay trong gió. Tôi không thể nhìn thấy mùa thu, tôi đang đứng trên núi, tôi đang đứng, gió đã lấy đi sự vững chãi và sức nặng, tôi nhìn thấy núi, tôi thấy trái đất quay một cách cay đắng hoặc đau đớn, loại bỏ những loại không làm cho tôi xấu xa Màu sắc, bóng em trong ánh nắng đổ nát không còn bóng xanh đổ bóng, những ngọn đồi và những tảng đá dưới chân tôi nhô lên trên đầu, vo ve trong bể lặng đầu hẹp và vũng sương thu nhỏ trên con đường mòn đầu. Đồi ù ù, mưa gió lành lạnh, ta lên núi, đi thêm một đoạn nữa sẽ thấy cỏ khô, rễ dại leo lên đỉnh núi, bước chậm lại ở bước n & # 7919; Ngày và đêm là những con đom đóm quanh ta, mùa vàng