Fan Kai (Phạm Khải)
Nhà thơ Diuan Dieu. Nhà phê bình văn học Nguyễn An từng miêu tả cuộc gặp gỡ đầu tiên của ông với Hoàng đế Xuân. Hôm đó, anh đã “treo cổ” nhà thơ He Kaidai. Giáo viên và học sinh ngồi một lúc, và sau đó là giờ ăn trưa.
Có lẽ vì không có hẹn trước cuộc họp nên Calm đã bình tĩnh lại công việc hàng ngày của mình. Nhà phê bình Ruan An nhớ lại: “Vào buổi trưa, Xuanshen làm một cái khay có hai cốc nước ngọt trong suốt và hai cái bánh nướng xốp …. Còn bạn, hãy để tôi ngồi xuống và ăn riêng trong góc phòng. : Một ly sữa, một lát bánh mì, một ổ bánh mì, và hình như là một quả trứng luộc và vài quả dưa chuột. Anh ta ăn uống vội vàng, như thể chúng tôi không còn ở trong phòng vậy. “- Nhà phê bình nhiệt tình Vương Trí Nhàn (trong” Bút ký của Nhà xuất bản Đời sống-Trẻ, 2002 “cũng lưu hành” Thái độ bất thường của Xuân Un trước bữa ăn: “Nếu bạn ngồi vào đĩa ăn bên cạnh tác giả, bạn sẽ thấy Xuân Thần có một Vì hạnh phúc của trẻ em, mọi thứ đều ngon và bạn muốn ăn. Hãy ăn nhiều hơn một chút, mạnh mẽ hơn một chút, “Xuandi” sẽ biết rằng những gì bạn ăn là tốt cho bạn và cũng tốt cho bạn. “
Tạp chí Văn học Ruan Dangman (“Xuân Di thơ và đời” – NXB Nhiệt đới, 1995) nói với Xuân Di (Duẫn Điểu) tâm sự: “Có tài thôi chưa đủ, phải có năng lực. Tôi định viết gì đó mỗi đêm Chiều nào tôi cũng phải mua vài lạng thịt Theo Nguyễn Đăng Mạnh, ông hoàng Xuân là người “luôn có ý định ăn cái gì bổ dưỡng hơn nhưng rẻ hơn”.
Nhà thơ Vũ Quân Phương kể: Trước đây thường nghe Xuân Thần làm thơ, thường hỏi khách nấu món gì, lạ lắm, Vũ Quần Phương hỏi các bô lão và được Xuân Thần thừa nhận là thật. .
Xuanshen giải thích rằng, nhìn chung, tiền lương của anh ấy không nuôi được ai nên anh ấy ở nhà. Ch & uacuBạn; ăn đi. Bây giờ, trong chuyến công tác dài ngày và mệt mỏi, nếu người ta không chuẩn bị đồ ăn cho bạn, bạn sẽ làm gì … hại người ta.
– Sau đó, họ chỉ làm điều đó. Nói thẳng ra, thôi nào, bạn sẽ có dữ liệu. Khi cần thiết, anh đưa thêm tiền để họ đi chợ. Theo Vũ Quần Phương, về khoản ăn uống, khác với Nguyễn Tuân (Nguyễn Tuân) học cao (ăn no), Xuân Di (Duẩn Diệu) chủ yếu “tính tiền” bằng ăn uống. Điều này có nghĩa là anh ta không cẩn thận. Điều quan trọng là ăn … ngon, nhưng phải ăn “đủ chất”. Chẳng hạn với trứng gà, dù là cá nhưng có thể sống mà không cần luộc, vì cho rằng ăn như vậy có thể làm tăng hàm lượng đạm.
So với nhiều người, khuyết điểm của Huyền Thần chính là không thể có một ít. Một gia đình tư nhân. Mọi việc ăn uống, dọn dẹp đều do anh ấy lo liệu. Vì vậy, trong cuộc đời, anh đã dành nhiều thời gian để suy nghĩ về món “vừa rẻ vừa bổ” này.
Xuanshen từng tiết lộ trong cuộc đời: “Viết lách thường xuyên cần có sự động viên về vật chất”. Nhà thơ Vũ Quần Phương kể một câu chuyện thú vị: Có lần, Xuanshen cầm bút lông viết mãi không ra thơ, bèn đạp xe ra chợ Hàng Bè mua thịt chó. Sở hữu món ăn “nhiều đạm” này cũng là lúc một nhà thơ… làm thơ. Anh cười và nói: “À, đây không phải là bí quyết về thơ, là do tôi ăn uống… thiếu chất.”
Khan nhắc đến món “khoái khẩu” của Gou Rou-Xuan Di, Chu Wan Long kể trong bài thơ quê hương: Có lần, Xuanshen mua một đĩa thịt chó luộc bắt nó ăn hết vì “thịt chó không bỏ được quả mơ, mất ngon…”. Khi Hoàng đế đang bận điện thoại, Zhu Wanlong bí mật lấy một đĩa thịt trên tờ báo và cất cùng một người bạn, anh quay lại lối vào và nhìn thấy một đĩa lớn. Huyền Thần rất vui.
Chu Văn Long kết luận: “Theo quan điểm của Xuân Thần, tất cả mọi người đều đói, đặc biệt là những người trẻ tuổi. Các nhà văn. Tôi đã gặp” và do đó “Tôi thường thuyết phục họe: Tôi lo ăn uống, tôi mang quần áo nhất định và viết một bài thơ “.”
Quan điểm này hoàn toàn chính xác. Ông là tác giả của hai bài thơ nổi tiếng: “Đời đau làm mở vuốt, Cơm chẳng đùa và làm thơ”.