. Khi ông Lựu nói về người vợ này trước đây, ông đã so sánh nó với bà Tuyết, người vợ đầu tiên của anh em Sài thành trong tác phẩm “Ruồi thời gian” nổi tiếng mà ông viết năm 1986. Anh chàng nông dân giang hồ Sài Gòn vụng về này không thích nhưng đành phải nhắm mắt sống chung vì sợ dư luận, sợ ảnh hưởng đến gia đình, lại bắt chước người thi hành công vụ nên chẳng bao giờ sung sướng mà luôn khổ. “Cô Tuyết” thực sự nói lời chia tay với Lê Lựu cũng đã bước ra khỏi cuộc đời nhưng có lẽ còn để lại nhiều nỗi đau hơn.
Bất kể bệnh tật hay những trường hợp khẩn cấp, đây là đòn giáng tinh thần lớn nhất mà một nhà văn nông dân phải gánh chịu trong đời. Cách đây 2 năm, chính anh Lưu đã ôm mặt khóc kể chuyện bị vợ con phản bội. Lelou nói rằng họ sẵn sàng ký giấy miễn trừ cho anh ta, nhưng có quyền bán ngôi nhà Lý Nam Đế rộng 50 mét vuông mà anh ta tin rằng để làm kỷ niệm. – “Người ta như tôi, không đến nỗi rụt rè mà tiếp tục bị vợ con chèn ép”. Những điều này luôn gây khó hiểu trong truyện của nhà văn Leroux, mặc dù dường như ông không có ý định giải thích cho ngọn ngành lý do tại sao mình lại bị đối xử như vậy. Từ vợ con mà anh nhắc đến đầy xót xa và đau khổ. Trong hơn 70 năm, 14 loại bệnh tật đã hoành hành con người, hai phụ nữ và ba trẻ em, nhưng giờ đây trong căn phòng nhỏ của ông chỉ còn mình ông, tuổi tác và bệnh tật vẫn còn. Xác thịt quay mặt đi. Cuối cùng, anh đã dựa vào những người không cùng huyết thống. ——Luu là cha đẻ của nhiều nhân vật bất hạnh, anh đang trên con đường tìm kiếm hạnh phúc cá nhân. “Núi sóng ở đáy sông cũng đã tìm được chỗ đứng. Dù không có anh, anh cũng đau, nhưng không đau bằng tôi. Tôi là người cha mất mát nhục nhã của họ.
Anh có một cuộc đời của riêng mình Tự đánh giá bản thân, anh nói: “Tôi chỉ là một kẻ tầm thường, từ người trần mắt thịt, đánh mò cua bắt ốc rồi trở thành nhà văn. “Một sĩ quan cao cấp, thực sự là trời cho, rất may mắn.” Le Roux cũng tự hào về cuộc đời mình, vì ông là nhà văn Việt Nam đầu tiên được mời sang Hoa Kỳ sau chiến tranh để “kết nối văn hóa”, nên việc trở nên nổi tiếng không phải là điều đau đớn. Cuối cùng, bạn mong đợi điều gì? – “Tôi không thể chờ đợi để trở về mảnh đất của tổ tiên, ăn rau và cỏ trên đất của mình, trồng rau và sống như một người nông dân. “Ban đầu người ta bận làm ăn, trải sóng gió, sau lại muốn về quê, là cội nguồn. Lưu cứ chiến đấu cho đến khi hết đời.
Hoàng Anh Nhiếp ảnh: Hoàng Hà