Hoa hay theo mốt nhất định phải có nhà trọ, nhà mát, ruộng vườn, em về quê mua vườn, lòng vẫn thầm nhớ những đứa em đã hứa ngày về.
Thu nhập hàng năm Trong năm qua thuế hàng năm đều tăng nhưng nhu cầu hiện đại hóa cuộc sống ngày một tăng. Người ta bán vườn, vào khu dân cư gần điện khí, có đường, làm khu công nghiệp hoặc buôn bán ở Sài Gòn, sinh sống hàng ngày.
Có một chủ nhân mới trong khu vườn, và ngôi nhà theo phong cách cây cọ xuất hiện như những tờ báo theo ca, ánh đèn đầy màu sắc và nhạc hip-hop. Họ là những người miệt vườn của du khách và thu hút một chàng trai trẻ khác, họ là những đứa trẻ lớn lên ở thành thị bụi bặm, ở độ tuổi này, họ háo hức đi ra những góc vắng vẻ lãng mạn.
Tôi về quê, mua vé qua cầu qua sông nhỏ do công ty du lịch đầu tư, xây lại bằng bê tông tay vịn mô phỏng hình bánh mì hình chữ nhật, chắc chắn và khang trang hơn xưa. Bạn tôi thuê ca nô bơi trong vịnh nhỏ dưới tán cây trong vườn.
Mọi người trong vườn thuê mắc võng dưới cành chôm chôm và lặng lẽ nhìn đồng hồ. Do ngày lễ đông khách nên tôi thuê võng theo giờ. Tôi uống nước dừa, rồi ăn trái cây từ nơi khác mang về, vì cây trong vườn bây giờ chỉ dùng để trang trí. – Người tham quan không nghi ngờ gì về nguồn gốc của quả và không thể phân biệt được chúng. Họ cứ thoải mái mà ngủ trên võng, đến giờ dậy vào nhà hàng ăn đặc sản. Tôi nhớ đặc sản của làng tôi: bún, bánh bèo, bánh đổ, bánh tráng, nhưng cá lóc rút xương, cua lột, tôm sú… thịt nai, con nhím ở đâu?
Một ngày chèo xuồng trên dòng sông ngoằn ngoèo, dạo chơi trong vườn cây ăn trái bạt ngàn, ngủ trên võng bên sông, gió thổi vi vu rồi no nê, nghe nhạc, kỷ niệm, một túi Thành quả được đem về cho Schei Ghosn, mọi người vỗ tay tán thưởng, cảm thấy một ngày nào đó mình xứng đáng được “về chung một nhà”. Ai cũng bảo: “Hèn chi nhớ quê!” .—— Tôi cười, nửa vì bạn tôi về làng, nửa vui, nửa buồn vì bạn thích gì chứ không phải làng mình. Ở đâu?