Theo mọi người, cô Chông là một thiếu nữ duyên dáng ở Cố đô Huế, miền Trung Việt Nam. Hoàng đế Tongqing trị vì một thời gian ngắn từ 1885 đến 1889 là ông ngoại của ông. Kể từ đó, hàng loạt anh em họ của ông được thừa kế ngai vàng. Là một thành viên của hoàng tộc, cô được coi là công chúa, cô có nét duyên dáng truyền thống, chỉ có một ngoại lệ: Khi cười, hàm răng trắng như ngọc. Cô chống lại việc sử dụng oxit canxi để làm đen răng. Đối với những người lớn tuổi trong gia tộc, nụ cười trong trắng của anh ta thật đáng ghê tởm, giống như một cái mở miệng. Răng trắng dài là dã man và dã thú. Hãy biến chúng thành màu đen để khỏi sợ hãi cái ác rình rập con người. Một khuôn miệng với hàm răng đen sáng là một biểu hiện truyền thống của sự sang trọng và vẻ đẹp.
Nhưng đối với anh Chương, nụ cười trong trắng rực rỡ của cô khiến cô dâu của anh trở thành một hình ảnh hoàn hảo về cô. Người phụ nữ hiện đại. Là một du học sinh, anh Chương hiểu rõ sở thích của châu Âu. Anh ấy thích thơ ca, rượu vang Pháp, phim tây và xe máy. Từ bỏ truyền thống, Chương tự mình cắt mái tóc dài thành bánh bèo, bỏ thói quen quấn khăn trùm đầu của những người đàn ông ngang tài, ngang sức. Tóc dài là một lý tưởng của Nho giáo, và giá trị của lòng hiếu thảo áp dụng cho thân thể, mái tóc, làn da và tất cả những tuổi thọ khác mà cha mẹ ban cho. Nhưng cách tiếp cận của phương Tây đã thắng thế. Ông Chương đại diện cho việc cải thiện kiểu tóc ngắn, cách ăn mặc và cách cư xử của các luật sư làm việc với chính quyền thuộc địa. Vì vậy, anh sẽ không bao giờ chấp nhận một cô gái có hàm răng đen làm vợ mình.
– Cặp đôi Trần Văn Chương và Nam Trân. File ảnh .
Cặp đôi kết hôn vào năm 1912. Năm sinh trên bia mộ của bà Chương và năm chết được báo cáo tại Sở Cảnh sát Thủ đô năm 1986 là năm 1910. Theo đó, cô bé mới hai tuổi. Tại đám cưới.
Các cô gái quê có thể kết hôn khi còn rất trẻ, khoảng mười ba hoặc mười bốn. Điều này không có gì lạ, nhưng Dâu tây là một người hiếm hoi. Điều này làm cho việc xem xét thực tế là cả hai gia đình đều là giới thượng lưu trở nên khó khăn hơn. Họ có khả năng chờ đợi. Một lời giải thích hợp lý là ngày sinh của Chương đã được sửa đổi để cô ấy có thể dễ dàng xác định tuổi của mình ở Hoa Kỳ và tránh xa bất kỳ ai có thể bác bỏ những gì cô ấy nói. -Nhưng ở Việt Nam, tuổi đã lớn. Mọi người không có lý do gì để cố gắng trông trẻ trung. Có lẽ cô Zhong đúng là một cô dâu hai tuổi. Phải một lúc lâu sau cô em họ mới lấy chồng. Cô con gái đầu lòng Lê Chi của họ chào đời sau gần chục năm chung sống. Có lẽ phải một thời gian nữa cô dâu mới đến tuổi thụ thai. -Ông Chương ngày cưới còn thiếu niên. Ông sinh năm 1898 ở tuổi mười bốn. Ông Chương là con trai cả của Trần Văn Thông, thống sứ Bắc Kỳ, Pháp. Theo hồ sơ của ông trong Cục lưu trữ thuộc địa Pháp, ông Chương rời Việt Nam và người vợ trẻ của mình ngay sau khi kết hôn. Ông đã đến Pháp và Bắc Phi để nghiên cứu thêm.
Thời gian của cậu bé Chương không chê vào đâu được. Trước khi Thế chiến I bùng nổ, ông rời Đông Dương. Thậm chí không thể trễ một năm trong chiến tranh. Những sự kiện trên khắp thế giới đã buộc chàng trai Chương phải rời nhà và sống hơn mười năm. Anh tận dụng được những cơ hội giáo dục dễ có ở châu Âu mà dù có địa vị xã hội nhưng anh lại không gặp được tiếng Việt. Ông Chương theo học các trường trung học ở Algiers, Montpellier và Paris, và nhận bằng tiến sĩ luật năm 1922. Anh là người Việt Nam đầu tiên làm được điều này.
Trong những năm ông học ở nước ngoài, ở cấp độ quốc gia, căng thẳng ở các thuộc địa đã gia tăng Việt Nam. Chính phủ Pháp bắt đầu tuyển mộ “quân tình nguyện” Việt Nam cho chiến trường châu Âu, buộc hàng nghìn nông dân và công nhân nghèo phải thực hiện nghĩa vụ quân sự. Người Pháp nhanh chóng đập tan mọi dấu hiệu nổi dậy hay phản kháng và “lật đổ” toàn bộ vùng nông thôn để truy lùng những kẻ phản bội.Ngày càng có nhiều chỉ trích về các cơ hội giáo dục có thể tìm thấy ở Việt Nam. Trường trung học lâu dài đầu tiên và duy nhất ở Pháp, Chasseloup-Laubat ở Sài Gòn, dành riêng cho con trai của các nhà chức trách châu Âu. Nhưng với cuộc chiến đang hoành hành ở châu Âu, vấn đề thiếu hụt lao động càng trở nên rõ ràng. Chế độ thuộc địa thừa nhận rằng, để tồn tại, nó phải tuyển mộ thêm những người dân địa phương được đào tạo ở Pháp để tham gia vào các công việc dân sự. Hy vọng rằng việc truyền bá tư tưởng Pháp trong người Việt sẽ giúp người bản xứ gắn bó hơn với đất mẹ. Tuy nhiên, kết quả thật trớ trêu: bằng cách giáo dục người dân Việt Nam theo các nguyên tắc phương Tây bao gồm các lý tưởng tự do và lịch sử Đảng Cộng hòa, cải cách giáo dục có thể giúp kích thích nhu cầu về quyền lực chính trị, điều được chứng minh là không thể. -Chương cuối cùng đã trở về Việt Nam ở tuổi 24. Việc học của anh ở phương Tây đã đạt được kết quả tốt. nghĩ. Vào ngày 16 tháng 9 năm 1924, chưa đầy một tháng sau khi sinh con gái thứ hai, ông đã có được một suất học việc đầy hứa hẹn trong ngành tư pháp Pháp và được nhập quốc tịch Pháp.
Bà Chu và con gái ra khỏi kén một mình ngay sau khi bà Zhang mang thai lần thứ ba, và cuối cùng cũng mang thai trước sinh nhật 16 tuổi. Năm 1925, bà hạ sinh cậu con trai Trần Văn Khiêm mà bà hằng mong mỏi. Sự ra đời của cậu con trai đã chấm dứt trách nhiệm sinh sản của anh. Anh cũng khẳng định Lệ Xuân thiệt thòi về gia đình.
Phần 1, còn tiếp …
(trích từ Bà Nhuần Lexuan-Quyền Bà Rồng, tác giả Monique Brinson Demery, dịch giả Mai Song, NXB Hội Nhà Văn-Sách Thành Nam)