“Bến xe” của nhà văn Trung Quốc Thượng Thái Vi là câu chuyện xúc động giữa Chương Ngọc, một giáo viên dạy văn khiếm thị và Liễu Di, một học sinh trung học. Chương Ngọc là người tài hoa, có nhân cách cao thượng, ngọn lửa đã cướp đi tất cả tài sản và đôi mắt. Chương Ngọc nộp đơn xin trở thành giáo viên dạy văn cấp hai tạm thời. Chương Ngọc mặc cảm và kiêu hãnh, tạo cho mình một lớp vỏ lạnh lùng và khác biệt, không nhận bất cứ sự giúp đỡ thông cảm nào từ bạn bè, đồng nghiệp.
Bìa cuốn sách “Bến xe”.
Vị trí của Dịch là học sinh rất ngây thơ, trong sáng, quan tâm và tốt bụng. Bài giảng của cô giáo khiếm thị Chương Ngọc đã khiến em thực hiện được ước mơ và dạy em hướng về lý tưởng sống cao đẹp. Bị ảnh hưởng bởi giáo trình của thầy, Liễu Di quyết tâm giúp đỡ thầy trong cuộc sống. Cô xung phong làm trợ giảng trong trường, đưa anh từ trường ra bến xe, cho điểm. Nhờ có Liễu Địch, Chung Ngọc Phỉ đã tìm được ánh sáng cho tâm hồn.
Hai tâm hồn, tính cách, thế hệ cách xa nhau, nhưng chung sống hòa thuận với nhau. Trong số họ, ngoài tình thầy trò còn có tình yêu thầm kín, cao cả và thánh thiện. Khi chúng ta nhìn lại mình và lạc quan chờ đợi những gì sắp xảy ra, thì “bến xe” chính là ẩn dụ để mọi người dừng chân trong cuộc đời.