Bùi Xuân
– Khúc hát ban mai-Tưởng trời không quang mây tạnh, gió hiu hiu hiu hiu từ mái tóc rơi, hạnh phúc bay chân trời về lò, bật bồ hóng nghiêng. cửa. Chiếc bình bằng đất sét chứa đầy đất sét và nước, khiến cơ thể tôi lóa mắt và bừng sáng từ màn đêm. Cũng giống như sóng cát lăn tăn, hãy để chân đồng duỗi thẳng ra khơi, khiến sóng vỗ vào mạn tàu, dù đang chờ cập bến hay sắp ra khơi mới. Làn gió mặn mòi trên trán cô se se khô, và cái nóng mùa hè khiến đôi mắt cô ngột ngạt trên bầu trời trong xanh, nhờ một ngày đẹp trời. Có thể ngày mai cô ấy sẽ bị sóng cuốn trôi, và không ai có thể nhận ra cô ấy giữa hàng ngàn xác chết. Chôn trong đống đổ nát, có lẽ trong đó có anh và em, xin hãy thu về ánh sáng, vì biển hôm nay đẹp như giấc mơ tôi từng gặp. —
— Lưu đày cát bụi
tôi là gì bên trong Nếu một ngày tôi đang trượt dài trên con dốc cuộc đời, vậy tôi … tôi là kẻ lang thang. Thế mà nắng vẫn đỏ từng ngày, ngỡ đôi chân vẫn mong mỏi một trái tim đẹp ngày nào. Nó sẽ lại nảy mầm mỗi ngày, làm nghiêng khung cảnh động đất phong phú hơn sang một bên, nhưng một khi vũ trụ sắp nổ tung, và bạn, tôi tỏa sáng, bốc cháy và chìm cùng nhau, một thiên thạch đánh cắp trái đất sẽ nổ tung. Vũ trụ chợt thấy mình nhỏ bé trong khoảng lặng êm đềm, mái tóc dài bất diệt trên bầu trời toát lên mái tóc dài lay động tay em khiến mặt trời cuối cùng cũng buông xuống. Tóc tôi cháy, trăng tôi cháy, tôi biến mất, tôi bỗng trở thành cát bụi, từ đó tôi phiêu bạt ngàn sao, lưu đày mấy năm.