Võ Tấn Cường
Tôi trở lại xóm nhỏ Xóm Giá khi những người nông dân đang thu hoạch dưa hấu. Tôi nhớ lúc tôi đi vào buổi trưa hôm đó, có một người đứng ở đầu dãy nhà chờ bóng tôi khuất ở bến xe buýt thành phố. Dù chưa nhìn lại, tôi vẫn có thể hình dung ra Hương mặc một chiếc áo sơ mi tím, tóc dài ngang vai, bất động dưới bóng mặt trời lặn. Những ngày xa quê, tôi thường nghĩ đến thơ Hương hoài hương. Tôi rảo bước, nhìn những quả dưa đỏ tròn xoe, căng mọng bên ruộng dưa ven tỉnh lộ. Tôi thấy hương bốc ra từ túp lều trên phố Redstone. Cô vẫn mặc chiếc áo sơ mi tím quen thuộc nhưng mái tóc đã được cắt ngắn. Tôi bước nhanh đi, hướng mắt về Xiang. Cô ấy đã nhận ra tôi. Cô ấy điên cuồng rời đi, như thể đang chạy, giọng nói của cô ấy hoàn toàn biến mất:
– Tôi về rồi. Tôi biết bạn sẽ trở lại. Cô ấy sẽ luôn đợi ngày hôm nay …—— Tôi nhẹ nhàng trả lời:
– Tôi rất nóng lòng được gặp em … Còn má em thì sao?
Tôi nhận ra rằng môi của Xiang đã không còn cảm xúc. Tôi hiểu cô ấy muốn nói gì với tôi, nhưng tôi rất ngại. Hương quay lại, như cố giấu mặt vào lòng chiếc nón lá. Hương nuốt nước bọt một tiếng:
– Má nó còn thức khi ngủ. Cảm ơn mẹ đã chăm sóc con. Em nợ anh nhiều lắm, không biết khi nào mới trả được …—— Em trả lời:
– Đừng nói vậy. Tôi đã sống với chị em tôi và để lại rất nhiều kỷ niệm …- Chị Hồng lặng đi, nước mắt lưng tròng: – Chị có thấy anh ấy không?
– Hãy quên rằng anh ấy đang đi … Tôi đã đến phòng trưng bày của anh ấy. Tôi thấy anh ấy bán hình ảnh tôi và dưa cho Việt kiều …….
– Tôi cũng muốn quên, nhưng không thể quên. Anh ta sống như thế nào? Anh ấy có nhớ tôi không?
-bạn quên. Anh ấy đam mê cái đẹp. Tôi chỉ là hình mẫu của anh ấy …
– Không … Anh ấy nói yêu tôi … Tôi phải & # 273; Tôi đang tìm anh ấy ……—— Nếu anh ấy vẫn yêu em, anh ấy phải đến với tôi. Anh đã gặp những người mẫu khác.
– Không, có lẽ tôi phải gặp anh ấy một lần …—— Không … Nếu cô đi thì ai sẽ chăm sóc mẹ con cô … — -Nữ tử từ từ hạ xuống cái đầu. Tôi nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Hương và nhỏ nhẹ:
– Em sẽ sống ở gần đây. Tôi sẽ sống bên cạnh cậu …—— Tôi cùng Shangge bước đến ngôi nhà dây dưa. Tôi chợt nhận ra rằng mình đã chạm vào vết thương lòng của Xiang. Không cần nhìn cô ấy, tôi vẫn có thể cảm nhận được những giọt nước mắt của cô ấy đang lăn trên đôi má rám nắng …—— Nhà tôi ở cạnh nhà Xiang. Hương và mẹ sống trong một ngôi nhà gỗ nhỏ gần Guatian. Người dân xóm Xóm Giá cho biết, trước đây ông nội của Hương bị tổn thương nên bị chửi bới, tức là con cháu 3 đời sau sẽ bị tâm thần. Tôi không biết lời nguyền của Chúa là gì, nhưng khi mẹ cô ấy còn trẻ, bà bị bệnh tâm thần. Ông nội đưa mẹ đi chữa trị khắp nơi nhưng bệnh không khỏi. Hương sinh ra là một số phận trớ trêu. Mẹ anh chưa bao giờ nói cho anh biết cha anh là ai. Mẹ anh được ông nội xây cho căn nhà cạnh ruộng dưa. Mẹ con chị Hương sống trong căn nhà lạnh lẽo, chịu cái rét của xóm làng. Gương mặt của Hương nhân hậu, hiền lành và dễ mến. Khi tôi còn nhỏ, vào mùa dưa hấu và những ngày nghỉ học, tôi đến thăm ruộng dưa. Cô ấy chọn dưa đỏ để cho tôi ăn. Thịt quả dưa có màu đỏ sẫm, ngọt tương tự như màu của môi. Shane không bao giờ trang điểm, nhưng tôi thấy cô ấy rất đẹp. Chị Hương cho biết: “Nhìn kỹ quả dưa thấy vỏ xanh nhưng thịt lại đỏ, ngọt … Nhiều người chỉ nhìn bề ngoài đã đánh giá bản chất người khác không công bằng … Mẹ cháu rất ân cần và dễ thương. Cô ấy thích hợp cho những đêm dưới ánh trăng.e; Cô ấy hát hết bài này đến bài khác … “Trong đêm trăng, Hương thường kể chuyện cổ tích cho tôi nghe. Một đêm, tôi ngủ với nàng ở quán Melon Shack. Xiang hát cho tôi nghe những giai điệu, bài hát xưa. Tôi chỉ mơ hồ hiểu được nội dung bài hát, nhưng giọng hát của Hương đã khiến tôi không thể chợp mắt được, tôi thức giấc lúc nửa đêm, ánh trăng rọi từ mái lá, hạt vàng rải khắp nhà mướp Hương nằm bên tôi. Có vẻ như em đang mơ. Tôi để ý thấy lồng ngực ấm áp của cô ấy áp vào lưng tôi. Cô ấy vòng tay ôm lấy tôi, tôi cảm thấy hơi nóng của anh ấy đang tỏa ra. Xiang thì thầm trong giấc mơ. Giọng anh xa xăm: “Em … Yêu em … “Sáng hôm sau, tôi sợ hãi nói với Hương trong giấc mơ, tôi thấy hứng thú với hơi thở và âm thanh. Giấc mơ của anh thấm vào cơ thể tôi như vị ngọt mát của dưa hấu …
Năm tôi mười tám tuổi, Hương đã ngoài 30. Chàng trai ở xóm nhỏ XómGia ở một mình với mẹ trong căn nhà trống vắng lạnh lẽo, ngưỡng mộ nàng. Không ai dám yêu nàng, Tôi không dám hỏi cô ấy làm vợ, tôi sợ lời nguyền sẽ thành sự thật, tôi sợ bị bệnh tâm thần như mẹ tôi hoặc sinh ra một đứa con học thức. Vẻ mặt khó nhọc Anh chàng họa sĩ Hương đi trong làng nhặt hạt dưa, chẳng hiểu bị thuyết phục thế nào mà Hương đồng ý vẽ mẫu cho anh, tất cả những nơi bên cạnh hạt dưa sẽ tái sinh, một đêm tôi đến thăm. Nhà ăn của Shannon trồng dưa. Căn nhà gỗ rất yên tĩnh, không nhìn thấy cô Xiang. Tôi đột nhiên nghe thấy ai đó thì thầm đằng sau căn nhà gỗ:
– Ngày mai cô phải đến thị trấn …
– Tất nhiênÔi, anh sẽ quên em ……——- Anh sẽ không quên ……——- Em … nếu em có thai … thì sao?
– Anh hãy nuôi em … Rồi anh sẽ quay lại Em hãy lấy anh …
– Em yêu anh … Anh sẽ đợi em …
Em sẽ không động đậy, của anh Đau lòng. Tôi có một ý tưởng mơ hồ rằng điều gì đó tồi tệ sẽ xảy ra với Huns. Tự dưng tôi sợ mất hương. Cô sẽ cùng người nghệ sĩ ra đi, bỏ lại mẹ già, ruộng dưa và những kỷ niệm tuổi thơ. Tôi đang ngồi trên ruộng dưa, ngón tay ngoáy vào trái dưa, như muốn bóp nát. Vì vậy, những điều này sẽ không xảy ra. Hương vẫn lặng lẽ sống, chờ đợi một ai đó … Chín tháng sau, Hương hạ sinh một bé trai bụ bẫm. Nhiều người hàng xóm nói anh ấy cũng giống tôi. Mẹ tôi nói: “Người ta nói con trai của Xiang giống con. Mẹ biết con Xiang một chút. Con đã làm gì sai sao? Kiên trì có phải là cứu cánh …” Tôi ậm ừ. Vâng, “Không sao đâu. Anh tin em. Anh nghĩ em gái anh là Hương …”
Tôi thường đến nhà Hương. Khi nhìn vẻ mặt xanh xao và khô héo của anh, tôi cảm thấy xót xa. Giờ đây, niềm vui duy nhất của Hương là được nuôi nấng, chăm sóc các con. Nhìn cô ấy ôm và chơi với đứa bé, tôi cảm thấy ghen tị trỗi dậy trong tâm hồn. Tôi ghen tị với người họa sĩ đã lấy lại tình yêu của Hương. Thậm chí tôi còn ghen tị với chàng trai đó …—— Một ngày nọ, sau một hồi trò chuyện, Hương hỏi:
– Anh đến thăm em như thế này được không?
– bạn là gì? -Em có sợ không? Không có gì phải chần chừ cả …—— Chị Hồng cười nói:
– Có người nói anh ấy giống mình. bạn nghĩ sao?
Tôi bẽn lẽn đáp:
– Em không biết rằng có thể tốt như em, có gì đâu … chị ơi … nếu chị có thể cho em một … đứa con. ..
Tôi biết mình đã lỡ lời, nhưng không thể lấy lại được. Tôi đứng lặng người, đưa tay ra với sự hụt hẫng. Hương nhìn tôi cười:
– Anh đang nói gì vậy? Bạn vẫn còn trẻ. Có rất nhiều cô gái xinh đẹp xứng đáng với anh … em không xứng … tương lai của anh còn rất xa. Bạn có nghe nói rằng tôi muốn tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học không?
-Đúng. Tôi muốn đi thiNhưng em không muốn rời xa anh …——- Em cần đi học. Tôi hy vọng cuộc sống của bạn sẽ tốt. Sẽ có một cô gái xinh đẹp yêu anh thật lòng … Ba tháng sau, em thi đậu đại học và chuyển đến thành phố này. Hương đưa cho tôi một tờ giấy có ghi địa chỉ phòng tranh của họa sĩ. Khi đến thăm phòng tranh vài lần, tôi thấy rằng nghệ sĩ đã quên hương. Anh ta chỉ nhắc đến những bức tranh của Xiang. Trong mắt họa sĩ, bà Hugh chỉ là một người cha con gái chiều con. Tôi không đủ can đảm để nói với Hương. Tôi nói dối, nói rằng tôi đã tìm kiếm nhưng không gặp được nghệ sĩ này. Đến hôm nay, khi trở lại Ấp Xóm Giá, tôi quyết định nói thật với chị Hương. Hạt xanh bóng khắp mặt ruộng rất đẹp. Tôi bước đến, nắm tay bé Hương và nói:
– Em cắt dưa hấu …—— Chị Hương cười:
– Em nghĩ mình cũng giống mọi người à? Người ta nói: “xanh vỏ, lòng đỏ”… nhiều người nhìn cũng hay mà xót ruột… ”.—— Tôi cười:
– Tôi thích dưa đỏ. Tôi muốn trồng dưa mới Mùa dưa bên em … em chấp nhận “xanh rờn, da đỏ …”
Sư cô cười, môi đỏ như dưa, muốn hôn môi thấy ngọt đắng. Nếm thử. Những ngày sắp tới.