Hoài Vũ Nam Giang
Sóng không ngờ
Trời mưa Hôm nay trời mang theo bờ cát trắng Khao khát ánh nắng Đôi mắt buồn rơi mưa
Ngày xưa anh ở đâu Em lẻ loi nơi xa lạ Mảnh đất mong manh đến nỗi chúng ta lẻ loi trong dải ngân hà.
Biển về khuya anh quên nỗi đau em quên nỗi đau em vẫn mong tạo kì tích …
Chúng ta xa nhau rồi. Nỗi nhớ Em viết dở dang thơ… Sóng đã trôi đôi ngày hẹn hò Violet thủy chung trở về với sóng mang huyền diệu về vô cùng.
— Bạch Vân bay- Em sẽ bay mây trắng Em ở phố phụ đợi cơn mưa nhẹ đầu ngõ về. Tuổi thơ của tôi đã qua.
Bây giờ tôi đi rồi. Mực tím mong manh. Thời gian trắng tay mất công tìm kiếm.
Tôi trôi theo màu vàng tím của anh. Điều làm tôi mê mẩn là nỗi ám ảnh về tuổi thơ
nghỉ ngơi
16. Ngập ngừng trong làn gió, tôi vô tư, nắng và sương tan biến. Giao hòa, hương hoa cỏ cây, sao tuổi thơ mênh mang mơ ước tuổi thơ yêu thương
Ở đó, nhịp chiều trong mắt ý, con đường hiu quạnh, khi tình hờ hững … Những đám mây biến mất và không bao giờ quay trở lại.
Tuổi mười sáu, đừng xô đẩy ánh trăng chiều nhau như thế này, gửi sương gió cho em, cho cả lá vàng một thời yêu thương phố cổ, phố cổ …