Đỗ Tiến Thụy—— Lê Lực bị lột trần và trói chặt vào gốc cây lớn trong lăng mộ. Người nhíp mở chiếc ô to sụ nồng nặc mùi mắm, rưới trực tiếp lên nơi xảy ra thảm họa rồi ném chiếc ống rỗng xuống đất. Nói xong, tất cả lui vào một gốc cây để hút thuốc. Trong vòng vài phút, một con ong đột nhiên nổi lên trong khu rừng im lặng. Đàn thằn lằn lớn ngửi thấy mùi khó chịu. Chúng quay lại, rồi đồng thời rơi vào nơi tỏa ra mùi quyến rũ. Thằn lằn nguy hiểm đẻ trứng thay vì đẻ trứng. Những con nhỏ bé lớn nhanh như bò. Sau đó, có bọ cánh cứng run rẩy khắp nơi. Chiếc răng giả vô tình làm xước thịt và nuốt nó một cách nhiệt tình. Green đầu tiên chỉ biết vặn người và rên nhẹ trong cổ họng. Nhưng rồi anh không thể làm được. Anh cứng người, như thể sắp đứt dây. Anh ta hét lên và những người anh ta muốn choáng váng, “Đau! Đau quá! Mẹ, đau quá!” Tiếng kêu cứu của anh ta thỉnh thoảng chỉ là tiếng ruồi. Con khác gọi con khác. Tiếng cánh càng lúc càng lớn. Tên Luke hoảng sợ. Đừng khóc nữa, nó lại nghiến răng kèn kẹt. Hàm anh ta mở ra. Mắt anh ta trợn trừng, sắp nổ tung. Mồ hôi chảy ròng ròng từ đầu đến chân. Toàn thân cô tím tái và không còn chút máu. “Wow … Help! Help me. Umbrella. Oh!”. Ai có thể cứu anh ta bây giờ? Biết chuyện, anh ta đổi giọng van xin: “Cho tôi đứt tay được không?” “Ô ô ô! Mày phạt cái gì vậy? Không ai được làm bậy!” – Thời gian trôi nhanh. Điều này rất đau đớn và không có gợn sóng. Tên xanh mới sưng húp giờ đã chết hẳn, xô đẩy nhau trên thềm rừng, rồi bò lại. Anh ta không còn sức để phàn nàn. Đầu anh gục vào ngực anh và cơ thể anh tê dại. Đúng lúc đó, con dao rừng chói lọi đứng dậy cắt dây. Con búp bê vô hồn rơi xuống nền rừng. “phân!rdquo; Phi hành đoàn nhìn tên Luke háo hức. Nó bối rối giật mình tỉnh giấc một lúc rồi hai tay bấu chặt lấy háng, quay mặt nhìn tán rừng rồi gào thét tuyệt vọng. Sau đó anh ta bỏ đi. Anh bước một cách thất thường dọc theo dòng suối. Anh lặng lẽ đắm mình trong làn nước. Thật lâu, thật lâu, không biết Luke tạm dừng tên là gì, nhưng bàn tay trên bệ cửa sổ đột nhiên thả lỏng. Mặc dù thân thể bị cắt xẻo của hắn đang trôi dạt trên mặt nước xiết, dân làng đuổi theo rất nhanh, nhưng chỉ có cái đầu của gã áo xanh càng lúc càng nhỏ, rồi biến mất trên vô số vách đá trong dòng suối. ……
– Par đã đưa đứa trẻ đi đâu?
Luke hỏi khi anh đến cổng rừng. Tiếng vo ve tìm ra cách giải quyết:
– Ờ thì … đến nơi rồi …– Nghe tin, Luk lại lặng đi. Từ ngày lớn lên, nhiều người Kinh đến ở trọ, tự xưng là chú. Anh đang cố gắng cân nhắc xem người chú nào sẽ cho anh về nhà. Ê-kip vẫn cho xe lăn bánh trên đường nhựa, suy nghĩ mông lung. Tối qua phải nói gì, Phương đã dặn dò kỹ càng rồi viết thư. Nhưng Kip đã quên. Đoàn đang định dừng xe thì nhận được một bức thư và đưa cho Luke để anh đọc. Nhưng rồi tất cả cũng kết thúc.
Chúng tôi đi ngang qua nông trường cà phê ở Đăk Tim, chỉ cách thị trấn mười cây số. Đột nhiên, Kip không muốn đi nữa. Đôi chân giống như hai viên đá gắn vào chúng. Ông Lự nghĩ Kíp mệt nên đòi thắng. Chúng tôi không thể. Luke vẫn đạp xe, lao thẳng xuống đồi rừng đến trường. Nhưng đường phố không phải là Lindau. Kip đã đi bộ trên phố vài lần, nhưng mỗi lần lái xe qua Kip, tim anh như điên cuồng và tay lái bị rơi. Deer Lakers … Đoàn xe dừng bên đường và ngồi trên bãi cỏ. Luk thấy anh nhìn mình lạ nên sợ hãi kéo áo Kip:
– Pa!
Ê-kip vội quay lại, giấu mặt bật khóc. Oh, Luk … đó là 16 năm trước.
Hôm đó Kíp đi rừng về thì thấy Phương ngồi im.Các gói có liên quan chặt chẽ. Feng quyết định rời đi, nhưng không có xe. Khi Phương biết tin mình có bầu, đợi mấy tháng rồi anh mới khóc. Phương nhai bím Zamye và kích thích thai bằng ống cá khiến cô say sưa cả ngày. Phương đã nhiều lần nhảy lầu tự tử, nhưng cuộc sống của Phương vẫn tiếp diễn. Cả đoàn sợ hãi dõi theo từng bước của Phương. Các thuyền viên đã ngăn không cho Phương chèo thuyền xuống suối. Cả đoàn đi xuyên rừng đến đồn biên phòng và uống xô nước cho Phương. Nhưng cú xô này suýt khiến Kíp phải ân hận suốt đời. Phương cúi xuống, bụng đè lên thành thùng khiến cái thai 8 tháng tuổi tử vong. Khi Kip nghe thấy tiếng sấm sét phát ra từ nhà của Pu’an, anh ta vội vàng nhìn thấy Pu’an đấm đầu phi nước đại, hất văng cabin hai chân lên không trung. Giữa bao lo lắng của dân làng, khi Phượng chết như xác chết, Kíp khóc như thác. Bất chấp sự phủ nhận, Luk này, mầm mống của sự bất công đã được sinh ra vào đêm đó …—— Người đàn ông này đổ thuốc. Phi hành đoàn nhìn chằm chằm vào con trai mình qua làn khói xanh mờ ảo. Có lần, Kip đang bắt tay ôm lấy thân hình mảnh khảnh của mình, tự hỏi liệu mình có ở bên dòng suối Yagrai. Phong tục của cư dân làng Sáp là tắm cho trẻ sơ sinh bằng nước suối. Những con suối chảy ra từ rừng thiêng núi rừng quanh năm. Đây là thử thách đầu tiên của cuộc đời, nếu bạn vượt qua được nó thì sẽ vượt qua mọi sức nóng của khu rừng như thân cây vững chắc. Ê kip nhiều lần đặt Luk xuống nhưng khi chạm nước, anh chàng đã nhanh chóng nhấc lên. Nó được sinh ra trong vòng một ngày, và khóc còn hơn mối. Nhúng nó xuống nước chắc chắn sẽ chết. Ồ, nếu được sinh ra, Kíp sẽ không chần chừ. Bằng cách này … dân làng sẽ hiểu lầm Kip. Kip sống thế nào? Cả đoàn không tắm nữa mà đi đầu quấn lấy. Nó không khóc hay cử động cả ngày lẫn đêm. Tôi tưởng ông đã chết nên tôi vội vàng mở ông ra, ôi cha ơi, da dày như màng nhầy, cứng lắm.; Nó lau chiếc khố, để lại một vết đỏ trên lưng. Anh ta thốt lên một tiếng kêu đau đớn khiến K vừa mừng vừa sợ. Khóc xong đòi đi ăn. Nhưng mặt Phượng quay sang cho con bú vẫn khiến Luk chột dạ. Rón rén băng rừng về đồn biên phòng, nó xin sữa, nước vo gạo cho nó uống …—— Chuyện đã qua từng chút một. Phương nguôi giận, nhưng không thể cho Kíp con được nữa. Nhưng Kip không cần. Phi hành đoàn đã có Luke. Anh Lu Deji rất giỏi và việc học của anh ấy cũng rất tốt. Cô đã học tất cả các từ từ trường học của mẹ cô. Anh ấy muốn học cao hơn. Nhìn Luke ôm gối cúi đầu, Kip đau lòng xót con. Jeep muốn gửi các con trở lại thị trấn để học tập, nhưng lo lắng không có ai chăm sóc chúng. Ê kip chỉ có một chỗ gửi con. Chàng trai đến từ Lưk sẽ rất vui khi được cử đến đây, nhưng bụng của Kip không thoải mái …—— Chúng ta đi chứ?
Luke với hình xăm đang đi trên xe. Tổ lái kéo tay lái để nhảy xuống. Hai cha con lại lắc lư trên những con đường bên dưới thị trấn. Mặt trời lặn trên đầu tôi. Nhựa đường bốc hơi một cách ngẫu nhiên. Vảy cá treo trên tay lái khô quăn lại. Một miếng thịt lợn rừng đã chuyển sang màu xám nhạt. Kíp như người sắp mất vật có giá trị nên vội vàng đâm sau lưng. Nhưng Kíp tự nhủ thế nào là thua. Hôm trước Phương nói chị Luk luôn là Kíp dù đi đâu. Ê-kip cũng nghĩ vậy nhưng vẫn lo lắng. Rất ít trẻ em ở Làng Sáp đã có giấy khai sinh. Nhưng ê kip phải làm được điều này. Những người cư ngụ đã lái xe đạp đến ủy ban và làm giấy khai sinh cho Lu Xiaozi, yêu cầu khai rõ rằng cha anh tên là AKíp. Kíp cảm thấy ổn định khi vết tròn đỏ như bông hoa đỏ đang nở trên tờ giấy. Thương hiệu này mạnh mẽ. Nhờ logo này, Kip có thể vay được rất nhiều tiền từ ngân hàng để kiếm tiền!
Anh Lu tập trung ra đường nên không quan tâm đến suy nghĩ của Kip. Cô không nhảy lên cho đến khi chiếc xe dừng lại trước ngôi nhà hai tầng. Thủy thủ đoàn không bấm chuông mà túm cổng sắt nổ súng. Tiếng chó kêu Luke73; chết lặng. Nhưng nhìn món quà thân thiện, hắn lập tức bình tĩnh lại .—— Ta sẽ mang Luke về cho ngươi!
Cậu chủ hít một hơi, rồi hỏi lại: — Thật … không?
-Có thật không!
Mặc dù Kip kiên quyết đáp trả nhưng chủ nhân vẫn không thể tin được. Trước đây, anh định dùng suối Yagrai để tự kết liễu đời mình nhưng khổ nỗi anh lại bơi để khỏi bị chìm. Anh cho rằng ông trời bắt mình phải sống một kiếp nên trở về thị trấn mưu sinh, gọi là “Sáu Còi”. Anh không vợ không con, dù kiếm được nhiều tiền nhưng anh cho rằng cuộc sống thật vô nghĩa. Năm ngoái, anh đã mạo hiểm vào Làng Sập để đón Luke nhưng Phương và Kíp đều lắc đầu từ chối. Tuy nhiên, Luke đã đứng trước mặt anh. Anh ấy không dám gọi và nhìn tôi. Ông Lu nhận ra những người từng đến nhà mình nên nói nhỏ “Xin chào” khiến Luke Carter băn khoăn không biết trả lời như thế nào. Trong một từ, Kip lặp đi lặp lại với Luke cho đến cuối buổi chiều. Vì vậy, Luke cắt ngắn không thể tin được. Anh không hiểu sự việc cho đến khi Kip lấy trong túi ra lá thư của Phương.
Anh Lực! Tôi và chồng đã cân nhắc rất nhiều trước khi quyết định giao Luk cho anh ấy. Tôi bỏ qua những điều tốt đẹp ngày xưa, chỉ vì tương lai của con tôi …—— Penguin bất ngờ ngã xuống, đưa tay vái lạy Kíp:
– Tôi sẽ biết ơn!
Hơn nữa, tôi lại gần mặt Luc và nói:
Chắc hẳn Luk không biết. Không cần biết ai, hãy trừng phạt họ. Không nên trách trẻ con!
Penguin giận dữ gật đầu. Về phần Ê-kip, Ê-kip cảm thấy nhẹ nhõm khi nói được một câu khó. Người trong rổ lấy ra một chiếc cọc gỗ vuông để chặn sáu con dao. Anh giục trả lại tiền, nhưng Kip trố mắt và hét:
– Tôi vừa bán hai con bò, nhiều tiền lắm!
Sau đó, Kip quay lại và sử dụng R để gợi ý Lu. Phải nghe ghi chú và chăm chỉ học tập. Người không đọc được như pá ở đây khổ lắm. Pá sẽ đến thăm mỗi tháng một lần, vàTiền đọc cho trẻ nghe. -Ông Lữ nhìn Kíp, một lúc sau mới thấy hai cha con mắt ngân ngấn nước. Cả đoàn vội vã đạp xe sang đường trước tay lái của Luke:
–!
Đoàn xe không dám quay đầu lại, lái một đoạn đường dài mới nhanh chóng lên xe. Đầu như đàn ong vỗ cánh bay. Một câu hỏi nảy ra trong đầu: Luke nên làm gì nếu anh ấy không trở lại Sapu với tôi khi anh ấy tốt nghiệp? Nhiều lần, ê-kip định quay đầu xe lại để ngăn Luke. Nhưng rồi Kíp nghĩ, mình lớn lên như vậy mà yêu, liệu có thể bỏ rơi mình? Con thú được cho ăn, thả vào rừng vẫn biết đường cho người khác phải không? Vì vậy, ê kip tự tin bước lên những bàn đạp sau núi. Ráng chiều đỏ là con dốc quanh co của núi. Con quái vật bóng đêm biến mất trong rừng cao su xanh thẫm.
Tháng 6 năm 2006
(Trích truyện “Vết thương thành thị”, NXB Trẻ Đỗ Tiến Thụy ấn hành)