Khiêm
muội, chỉ chờ trời chết. Anh vẫn ăn tạm thịt chó vào các buổi sáng, chiều, tối và cả đêm khuya. Luôn luôn giới thiệu, nó trông khủng khiếp.
Dấu hiệu của tuổi già là tóc bạc.
Người ăn thịt chó thích ăn một bữa, trông nó xấu xí và kém sắc, lông nhờn, mồ hôi và chất nhờn ở nhà. Tình yêu của tôi không còn thân thiết với Bình như trước, tôi không nghĩ mình cần thêm người con gái… nhưng tôi cần ai trong đời? Nó không quan trọng với bất cứ ai, không ai quan tâm. Bình-người thích ăn thịt chó nhất.
Anh ấy sẽ sớm chết vì ăn quá nhiều thịt chó.
***
Con kênh đã được nạo vét thành công, nhưng không có loài chim nước nào sống sót. Người ta không còn gọi nó là dòng sông chết chóc nữa. Hai bên bờ kè, đồ uống tràn ngập khắp quán, với ánh đèn xanh đỏ dịu nhẹ lấp lánh. Tiếng riu ríu. Hôm thứ Năm, anh nói hôm nọ ngồi uống rượu thì nước dâng cao, không biết có phải do uống rượu không mà cứ nghĩ là anh ngồi bên sông. Người này rất giàu trí tưởng tượng. Anh cũng lấy cây đàn ra và hát nghêu ngao, nghe như đang suy tư. Thứ năm, thành thật mà nói, chỉ cần ông Chu nói, ông ta có thể chết vì phình. Khi cô phục vụ đẩy, không ai muốn đến gần 13 cái bàn chết tiệt.
Thanh 29, con chó không có chỗ trong tám giờ. Mất thời gian của bạn, tôi rất muốn trả lại xe. Họ mua thêm đồ đạc và thuê thêm nhân viên, nhưng vẫn không thể cung cấp dịch vụ cho tất cả mọi người. Có khi khách ngồi vào bàn mới ăn được. Quán cà phê cũng vậy, chẳng hiểu sao trai gái thích ngồi ngoài trời tán gẫu. Cũng giống như thịt chó, không có đủ quán cà phê mở. Đặc sản ba miền Bắc, Trung, Nam say đắm lòng người.
Phía trước con chó là phố thịt nướng. Các món đặc sản như cá nướng. Bảng điều khiển âm thanh thú vị. Nơi quan trọng nhất là Câu lạc bộ Cầy hương. Gần 3/4 là 2/3 khách. Chủ sở hữu là rất tốt đẹp. (Tôi đang quảng cáo cCái áo nên là bệnh nghề nghiệp. Chủ cửa hàng này là dì ruột của tôi, nhưng là dì nhỏ của tôi. )
Nhà hàng của Pingshi hơi vắng, mộc mạc, phong cách đồng quê nên. Du khách Việt Nam và nước ngoài cũng dẫn đầu về đây. Ông chủ cửa hàng bán cây xoài được Bình đặt tên là “Chó già” nhưng không hề tức giận, thậm chí còn thích thú. Hễ gặp Bình là anh ta rất bận, và con chó già cũng đến uống rượu, lúc rảnh rỗi uống nhiều, nói chuyện thời sự, đọc thơ thì anh ta đến.
Con chó già nói Bình là bạn. Cả bọn say khướt than thở chuyện đời, vợ con, bạn bè, con này chơi bẩn, con này chơi được, con này sòng phẳng, học sinh đánh nhau quay cả ngày, thua giảng bài. Thỉnh thoảng chơi một vài trò chơi. Con đụ già có vợ béo, thấy chồng thua tiền trố mắt nhìn, ám chỉ thắng thì lộ hết cả răng, trợn mắt há mồm. Răng vàng và hót. Vợ chồng ông chó già bốc thuốc, cúng bái khắp nơi không có con nên xin về nuôi. Cô gái nấu tất cả các loại thịt ngon.
Hôm nay, tôi thường ngày càng ít uống rượu, và ngày càng ít nói. Tôi cầu xin bạn ăn cả ngày mà không cảm thấy buồn nôn.
***
Mồng hai Tết, Bình lao vào bếp, thấy trên gác bếp có một cốc nước, uống một ly, sợ béo xấu. Bạn sẽ không chết nhưng đây là dầu chó. Vài ngày cuối năm ngoái, anh trở thành thợ rừng như gà công nghiệp. Anh ta thông tắc bồn rửa mặt. Các con của vợ đứng dậy xem. Tôi thường uống nó, vì vậy tôi không phải lo lắng về nó. Dầu mỡ loang lổ trong bồn rửa mặt đầy giun. Nôn, nôn. Nổi mỡ chó. Hai phần nước chắc đã bị mất. Giữ cho đôi mắt của bạn mở. mở miệng. Địa ngục. Con chó béo. Vẫn là con của vợ. Anh ta muốn giết tôi sao? Nhưng những gì đã bị giết. Ngà không tìm được gì. Quên đi. Mà vợ kiếm đâu ra nhiều mỡ thế? Vợ tôi nói trong nhà có ma, hãy mang ít mỡ đi để trừ ma. Đừng ăn một hạt gạo. T & # 7871; t, quên đi, năm mới, năm mới. Anh ấy đã uống sáu chai DR. Giải độc mát gan và giải độc cơ thể mà không lo tốn calo. Mười hai chai chia làm hai đợt trong hai ngày. Ba xoáy trong ba ngày, không còn lo nóng bên trong. Bụng của tôi, bụng của tôi. Gan của tôi, mật ong, lá phổi của tôi.
Bụng khó chịu. Nhưng anh không thể không yêu sự thèm ăn của cô. Ba ngày nữa là Tết phải ăn với thịt chó. Có lẽ mười quận không thể tìm thấy một cửa hàng. Điên tiết, anh ta la hét và chạy xuống đường như một tên khốn. Con đường này vắng tanh. Đèn đỏ mà không có cảnh sát giao thông thì đi nhanh đừng để bụng nó động. Mấy ngày Tết anh phải uống thuốc ngủ. Chỉ cảm thấy mệt mỏi và buồn ngủ. Bây giờ ăn phải quên mẹ, chó dọn chó bẩn, chó vỉa hè trong quán ăn. Con chó cũng đã hạ gục miếng mồi của tôi. Chết là một điều tốt. Họ giơ biển hiệu Dog Triumph, nhưng họ không thể tìm thấy con chó. Sếp nói là ngày vui chưa bán được, rất tiếc mong các bạn thông cảm. Mấy giờ thì ngày thứ bảy trong tuần? Ba chìm bảy nổi. Bạn đã nói gì vào ngày thứ bảy? Như có Chúa biết, anh ta lại lái xe như một tên trộm, và không có đèn đỏ và đèn vàng để ngăn cản anh ta. Đi trước thì trót lọt, có khi về nhà. Xấu hổ.
Chủ nhân của con chó nói rằng anh ta nhớ nó. Anh mạnh miệng thề sẽ không bao giờ động đến thịt chó nữa. Chết tiệt
Bạn bè của anh ta đến, họ ngửi thấy mùi chó và bia trong miệng, mời anh ta và đưa anh ta lên ba vị trí trong bảng xếp hạng. Anh xua tay. ngồi. TÔI. đi. Tôi rất cứng đầu .—— Cho thứ gì đó vào miệng anh ấy và anh ấy sẽ dọn sạch nó. Vẫn đói và ngứa ngáy, như có kiến bò trong bụng. Anh ấy đến bệnh viện vài ngày sau đó và họ nói rằng bị viêm dạ dày. Uống rượu, tiêm và truyền rồi tẩm bổ. Không. Anh ấy rất gầy. Khuôn mặt lớn của anh ấy đang chạy. Vùng da bụng sưng tấy, chùng nhão, chỉ cần đưa tay lên xoa bụng là lớp mỡ bụng sẽ chảy từ bên này sang bên kia. Buông tay ra, bọn họ dường như muốn rời khỏi thân thể của hắn.
Nếu vợ tiếp tục đối xử với anh ta như vậy, anh ta mắng vợ là đốt nhà.
Bệnh viện quá tảiMọi người vì họ ăn không ngon. Có các yếu tố độc hại. Nhóm bạn mà anh tự xưng là đồng đội 25 tuổi nằm trong bệnh viện. Da vàng, khô sần như vỏ chanh. Chúng tôi chỉ muốn vui vẻ và hợp nhất chúng ở một nơi. Có con và một người phụ nữ chăm sóc, khuôn mặt của cô ấy cũng rất đẹp, trung thành và ân cần. Có một vài bạn trai. Nhưng những con vật này không thể làm gì. Nước hoa thơm mùi son. Vuốt, nhắn tin, cưng, ôm, gọi, cười, cười toe toét và di chuột.
***
Bệnh dạ dày cuối cùng cũng lành. Uống thuốc rồi nhớ đời. tốt rồi. -Nó được hai giờ. Tôi nhớ đi làm cả đời.
Trong số nhiều người, anh ấy vẫn ăn nhanh, và anh ấy lo lắng rằng họ sẽ ăn thịt anh ấy toàn bộ. Vì thịt chó quá ngon và nhiều nhân nhất. Nó không đòi hỏi nhiều tiền. tốt. Nói đúng ra, cái mà anh ta gọi là sông không còn là sông nữa.
Anh ấy 40 tuổi và ăn thịt chó. Vợ anh cho rằng anh chỉ ăn ở vài năm. Tôi không biết tại sao anh ấy lại giấu nó rất kỹ. Anh lắc đầu cười bí mật. Anh ấy nói rằng con chó hơi già. Có thể nấu, thích ăn, thích, có thể nhớ đời.
Quán thịt chó này ngon nhất Sài Gòn. Nằm trên bờ kè. Cũng giống như thách thức của mưa gió, dù đến chiều, thủy triều lên xuống cũng bẩn thỉu. Kẹt xe không là gì. Chú chó có thể chế biến 29 món ăn. Nhưng món nào cũng ngon. Ăn một lần nhớ mãi. Dù sông ngửi hết mùi là viêm xoang nhưng không thể nào giảm được vị cay của thịt chó, rượu, bia, nhất là vị khi chúng hót. Họ ngồi vào lúc hai giờ chiều. Họ đã hẹn với bạn bè của mình. Đây là sự mai mối của họ, mối lương duyên được sinh ra từ đây. Cho đến nay, câu lạc bộ của họ đã kỷ niệm tám năm thành lập. Có hơn một trăm người.# 7885; Tôi là một người bạn.
Ăn thịt chó vào buổi sáng. Bữa trưa thịt chó. Thịt chó đen. Thịt chó đêm khuya. Bất kể bạn ở đâu, một con chó sẽ làm. Nếu một ngày bạn không cho thịt chó vào miệng thì thật không có ý nghĩa gì. Theo giới thiệu ban đầu, người mê thịt chó này tên là Bình. Nó không chơi với con chó già vì xúc xích của nó không ăn được. Làm ăn kiểu này mất đi bạn bè. Anh ấy chơi với Lang. Đúng như một cặp đôi mong đợi, điều này giống như sinh ra để làm bạn và uống thịt chó.
Anh ấy không dùng bút ký vào đơn ly hôn, nhưng việc ly hôn của họ vẫn diễn ra bình thường. Vợ anh cho rằng anh là yêu quái, trên đời này không có người chồng nào đáng ghê tởm, cô đã ở bệnh viện tâm thần hai tháng, xuất viện vẫn không thay đổi được gì. Mỗi khi Bình chạm vào cô chỉ khiến cô có cảm giác như đang đối mặt với một con sói với đôi mắt đỏ hoe, chiếc lưỡi dài thè ra bắt chước chảy nước miếng. Anh ấy thậm chí không thể nhìn thấy nó. Mấy ngày sau, không biết có phải bệnh không mà Bình bị tật đi lại. Ai cũng nghĩ là lạ, cả phố xếp hàng nhìn anh. Luôn luôn có hàng ngàn gian hàng. Cảnh sát phải dọn đường. Họ ra lệnh cấm nên mọi người dừng lại trên đường và nhìn anh ta đi bộ.
Anh ấy đang mắc một căn bệnh, bệnh dần thuyên giảm.
Anh ấy đi bộ một lúc và nhận ra điều này. Xa quê hương. Anh hơi sợ hãi, tay chân run bần bật, miệng sờ soạng. Anh ấy đã thử lại. Anh tự lẩm bẩm. Dù mặt hướng về phía trước nhưng lưng và chân vẫn bước đi. Anh ấy không thể đi lại bình thường và anh ấy buồn. Ở thị trấn B, mọi người đều ngạc nhiên nhìn anh.
À, ở thị trấn C. Nhìn quanh không thấy ai bước đi như anh, nhưng anh không thấy khó khăn. Anh ấy giao tiếp bình thường.
Sài Gòn, Tết 2011