Nguyễn Xuân Thủy
– Trên bàn Tạ Hữu Yên có một cặp kính lão và một chiếc kính lúp to. Khi đọc hoặc tìm kiếm hồ sơ, luôn có một cặp kính lão và một kính lúp. Họ đã giúp anh nhìn thấy các chữ cái rõ ràng hơn và làm cho công việc của anh thực tế hơn.
Bị động phá kỷ lục
Mọi người vẫn biết TạHữu Yên là một nhà thơ và những bài thơ của anh ấy rất được yêu thích. Nhạc nhiều nhất Việt Nam. Cho đến nay, ông đã xuất bản 160 bài báo chính thức, khác xa với con số xấp xỉ 150 bài báo mà chúng tôi “được nghe”. Đỉnh cao của những ca khúc này vẫn là “Đất nước” (Nhạc sĩ Phạm Minh Tuấn). Bài thơ này xuất phát từ câu chuyện có thật của người mẹ liệt sĩ ở tỉnh Tài Bình. Khi ông viết xong bài thơ này, bạn bè của ông nhận xét rằng ở Việt Nam chúng ta có rất nhiều bà mẹ như thế này, giờ biết in ở đâu, tốt hơn hết nên gửi cho … Tạp chí Văn nghệ Đất Tổ, vì Phú Thọ là nơi này. Cội nguồn dân tộc được thừa hưởng từ mẹ tổ tiên sẽ đầy ắp mẹ- biểu tượng của quê hương. Nghĩ là để giải trí, Tạ Hữu Yên sợ hãi đi theo sự tình. Bài thơ này đã được in trên tạp chí “Đất Tổ Văn nghệ”, … nó im thin thít. Sau đó, khi vào Thành phố Hồ Chí Minh nhận chức “đại sứ” ở Nha Quân báo miền Nam, ông đã sửa lại và in trên báo Sài Gòn Jaai Pong. Vì vậy, nhạc sĩ Phạm Minh Tuấn có thể đọc. Phạm Minh Tuấn (Phạm Minh Tuấn) đầy thơ trong những hình ảnh thiêng liêng của đất nước và đàn nhạc Đây là cơ duyên định mệnh để giành lấy danh tiếng trong lòng Việt Nam với tiếng hát bất hủ: Tổ quốc ơi, một dây đàn nghe xoa dịu nỗi đau của mẹ / ba lần ra đi Nhìn chị khóc lặng lẽ hai lần / Anh ơi đừng về nữa, mẹ lặng đi… Có rất nhiều bài hát được phổ nhạc dựa trên bài thơ “Bác đi dép” của Tạ Hữu Yên, “Cảm xúc tháng 10 “,” Bàn Tay Mẹ “,” Quê Hương Bộ Đội “…
Số lượng bài hát cộng lời Tạ Hữu Yên cập nhật # 160 em. Đường số 159 do nhạc sĩ Huy Thục đảm nhiệm phần lời của hợp ca “Những trang vàng Hà Nội”. Công trình bề thế này được khởi công nhân dịp kỷ niệm nghìn năm Tanglong Hà Nội. Tôi ngưỡng mộ khả năng làm việc của nhà thơ già, nhưng tôi đã dừng lại vì nhà thơ già đã thông báo số 160: “Bài ca cảnh sát từ huyện Tongmai”. Nhưng anh không quan tâm chút nào, và anh luôn bình tĩnh “động” thêm: số 158 là “Người đàn ông có trái tim vàng”, đây là bài hát viết trên “Tài chính quân đội”. Có thể không đưa ra lựa chọn, và không ai có thể buộc tội Tahoun, bởi vì cậu ấy ở trên cùng và một chút di chuyển là phổ biến, vì vậy dường như có một số đề xuất. Tạ Hữu Yên liền thả lời bài hát. Những ngày chinh phục vùng cao đã không còn, bây giờ anh đã đi làm, không tìm được gì cho sự nghiệp của mình luôn khó khăn, chỉ là công việc. Và tôi không nghĩ rằng bạn có thời gian để nghĩ về những điều này.
Nhà thơ Tạ Hữu Yên.
Ông không chỉ lập kỷ lục ngâm thơ mà Tạ Hữu Yên còn lập kỷ lục. Hợp tác với nhiều tổ chức tin tức. Có 40 loại tạp chí ông viết thường xuyên, cũng có một số tờ báo nổi tiếng, ngoài ra còn có nhiều tờ báo ông cả đời làm việc trong ngành, nhiều tờ báo của quân đội. Khi bản thảo viết tay bị hủy gần hết, Tạ Hữu Yên vẫn cần mẫn viết bằng mực xanh Cửu Long, dùng bút máy viết trên khổ giấy A4, viết một lỗi nhỏ rồi xóa đi, không còn một lỗi nào nữa, anh kéo vào chỗ trống. viết. Toàn bộ đoạn văn được bao phủ bởi giấy trắng. Những bản thảo thủ công 100% này và cái tên Tạ Hữu Yên có lẽ đã ít nhiều thu hút các biên tập viên báo chí. Rõ ràng, không có sự khác biệt giữa anh ta-nhút nhát, giàu nghèo. Miễn là bạn làm việc chăm chỉ, những gì có thể. Những bài viết của anh thường là những bài “lương khô”, những vấn đề muôn thuở dưới dạng văn bia, nhưng vẫn mang lại những khám phá, sự độc đáo nhất định mà phải đọc nhiều, trí nhớ tốt mới có thể “chiếm lĩnh”. Thống kê, tổng kết “. Cuộc đời Tạ Hữu Yên làm báo, làm sách. Trên giá sách của tổ ấm nhỏ có một phong bì dày để đựng bưu phẩm. Cho đến nay, Ngay cả khi ông giữ lương hưu và nhận lương đại tá trong 20 năm, sự nghiệp của ông có thể không kết thúc trong một ngày. Trên bàn của ông là một đống bản thảo đã hoàn thành và chưa hoàn thành của người biên tập. Một thời, cái tên Tạ Hữu Yên gắn liền với một cuốn sách về Bác Hồ, sáu cuốn vẫn đang được tái bản, sau đó là cuốn Đại tướng, nếu được tận mắt chứng kiếnKhi anh ấy được tiếp xúc với thông cáo báo chí, sự ngạc nhiên của anh ấy càng mạnh mẽ hơn. Trên thực tế, chúng cũng hoàn toàn được viết tay trên khổ giấy A4. Không phải anh không rành máy tính mà là sử dụng máy tính, nhưng sau khi bị bệnh cách đây vài năm, chân tay không còn cứng cáp nên anh lại tiếp tục thói quen viết lách. Ông là cuốn sách mới nhất của ông Tổng biên tập “Võ Nguyên Giáp-Võ bị song toàn”, được xuất bản tại NXB Trẻ. Sách đang được nghiên cứu, bản thảo và các dự án đang được thực hiện. Làm việc chăm chỉ, hành vi của ông dường như là một cuộc chạy đua với thời gian và tuổi già, với ánh đèn mờ trước cửa.
Lương sáu triệu rưỡi, cộng với nhuận bút, thu nhập của Tạ Hữu Yên gần chục triệu mỗi tháng, dùng để viết báo, viết sách. Có lẽ một nhà báo thực sự khỏe mạnh chỉ nên dừng lại mức thu nhập của một ông già tám mươi tư tuổi này-tôi quan tâm đến phần hồn-góp vốn là làng của nhân vật Tạ Hữu Yên xuất thân từ khi còn rất trẻ chứ không phải về già. Nó rất hiếm. Khi tôi làm việc ở Nhà xuất bản Quân đội Nhân dân, anh em đùa tên là Tân Hữu Khuân thay vì Tạ Hữu Yên, biệt danh này xuất phát từ tin đồn đi công tác. Sợ xấu hổ. Đây không phải là do thói quen trong kỳ tài trợ, mà anh ấy có lý do của riêng mình và không cần phải giải thích với bất kỳ ai. Nếu người ta biết được hành trình mà nó mang lại, có lẽ người ta sẽ tìm thấy một “Tả Hữu Yên” khác. Nhưng ngày thường không mấy ai để ý nên trong mắt nhiều người, hình ảnh Tạ Hữu Yên không mấy lịch lãm. Nhưng anh ấy dường như vẫn không quan tâm đến những gì người khác nghĩ, mà sống lặng lẽ và kiên trì theo cách của riêng mình.
Bìa cuốn sách mới nhất của nhà thơ Tạ Hữu Yên. Tôi cũng đã chứng kiến hành động của Tạ Hữu Yên mà một số người cho rằng hơi khó hiểu. Trong một cuộc họp của Hội Nhà văn, tôi để ý thấy anh ta lục mấy lon bia không ai uống, bỏ vào túi vải. Lúc đó tôi chỉ nghĩ đó là sự ân hận của người cũ. Vài ngày sau, tình cờ đến nhà Tahorn, tôi thấy anh ta mang những lon bia này cho một người khác. Sau này tôi mới biết anh ấy thường nhặt những thứ thừa hoặc không dùng đến từ nơi anh ấy đi và đưa cho người khác. Không cần biết người khác nghĩ gì, anh vẫn làm điều đó một cách ngây thơ. Phóng viên đến gặp cũng tặng anh một số món quà nhỏ. Nhưng đừng lo, đừng rung động trước tình yêu của thi nhân xưa. Vài ngày sau, khi nhận lời phỏng vấn hoặc viết bài về anh, nếu anh mang cuốn nhật ký này đi tặng, Tahoun sẽ yêu cầu anh trả nhuận bút (thực chất là tiền lãi của anh). Đến nỗi trước đây nhiều phóng viên trẻ không hề biết, và thói quen “kỳ lạ” của Tarhorn đã mở to mắt khiến anh ngạc nhiên!
Tạ Hữu Yên sống giản dị. Khu tập thể trước đây của ông bà hiện đang sống với vợ chồng con gái. Anh ta chỉ làm một cái vòm trong một căn phòng nhỏ trên gác. Đối với anh ấy, mọi thứ ít nhất là đơn giản. Trong khi trò chuyện, anh ta lấy ra một miếng bọc ni lông từ dưới chiếc bàn cũ nát, trong đó có một ấm trà nóng. Anh rót nước vào ly và uống một cách bình thản. Anh khoe, nhuận bút viết sách năm ngoái gần 40 triệu, cộng với nhuận bút viết bài là 17 triệu. Tôi muốn biết anh ấy sẽ sử dụng số tiền như thế nào, và anh ấy nói với tôi để xây một thư viện nhỏ (nơi anh ấy sinh ra) (xã Ningan, làng Donghai, đường Ninh Bình He). Anh cho biết đây cũng là thư viện nông thôn hiếm hoi trên cả nước. Anh ngày đêm dùng tiền cạo giấy trên chiếc bàn cũ, nơi tạo nên không gian đọc sách ở quê hương của nhà thơ xưa. Sau khi thư viện được xây dựng, Tạ Hữu Yên đã mang trả lại tất cả các loại sách mà ông sở hữu và có thể sở hữu, nhằm vun đắp văn hóa đọc cho làng. Anh nhận báo, tạp chí, thậm chí còn xin thêm, gom góp … Hàng tháng có xe từ tỉnh chở về thư viện thôn do anh xây dựng để dân làng đọc. Có như vậy, anh mới chìm đắm trong những trang sách, âm thầm nuôi sống tâm hồn người đọc, âm thầm làm những gì có thể. “Truy sát”: Cụ ông thường dậy rất sớm, quân tử biết. Có lẽ là do anh Tạ Hữu Yên chăm chỉSức khỏe không tồi, vì vậy, các nhà biên soạn vẫn sẽ thường xuyên nhận được các bản thảo và sách chính thức dưới tên Tạ Hữu Yên, và các sách này vẫn sẽ được xuất bản đều đặn. Trong nhiều cuộc họp báo, một lần nữa nghệ sĩ lại thấy một cụ già hiện diện, viết những bài vọng cổ, tay cầm gậy mây, đầu đội nón bạc, đầu đội nón da mà ông quen thuộc. Ngày qua, Tạ Hữu Yên tạo nên hình ảnh một chú ong thợ trong tổ ấm của mình, chính anh là ong chúa.