Trần Hoàng Thiên Kim
– Thông thường, khi được hỏi yêu thích tác phẩm nào, các nhà thơ sẽ cùng trả lời: yêu tất cả. Sở hữu tôi thì khác. Ông từng tâm sự rằng trong số chục đứa con tinh thần-bài thơ của mình-ông chỉ nhận ra “2”. điều đó nghĩa là gì?
– Họ tự biết tôi! Họ đã trực tiếp thực hiện xét nghiệm gen. Chỉ có “hai” có … gen của tôi. Đó là những gì họ đã nói.
– “Hai” là ai?
– Nhà thơ, Hana và Nomura. Tôi vẫn chưa sinh ra 45 hợp âm đơn âm ẩn danh.
– Bây giờ tôi 3 tuổi. Đứa trẻ là ai?
– Con trai của người hàng xóm tốt bụng … tên là … vở.
– Bạn có vẻ như lần đầu tiên nhìn thấy số phận của họ?
– Tôi không phải là một thầy bói. Bạn phải ở bên nhau nhiều năm để đạt được mục tiêu này. với tôi? 1/4 thế kỷ và xa hơn nữa …—— Nhà thơ Trần Nhuận Minh. Ảnh: CAND .
– Ông có thể nói rõ hơn được không?
– Sau khi Tỉnh ủy Quảng Ninh mời đồng chí Trần Huấn, tôi đã tham dự cuộc họp. Nhân uống cạn ly rượu và tôi nói, tôi ngưỡng mộ Trần Hoàn nhất, không phải vì anh ấy là Ủy viên Trung ương Đảng, không phải vì anh ấy là Bộ trưởng Bộ Văn hóa … (mọi người nhìn tôi ngây người) mà vì trước hết, Tôi vào Huế, sau giải phóng, tôi chạy xe vòng quanh thành phố khoảng 3 ngày, rất chăm chú. Tôi chưa bao giờ thấy một người lính lái xe một mình, nhiệt tình với cấp dưới như vậy. Ông Horn ngắt lời: Bạn quên rằng tôi đi chiếc xe đẹp nhất trong văn phòng và mặc một chiếc quần đẹp nhất. Chiếc áo khiến bạn trở nên nổi bật … (mọi người cười). Tôi nhận ra hai điều. Trước hết, dáng người thường phụ thuộc vào những cử chỉ nhỏ. Điều đầu tiên tôi học được từ hành động của ông Tran Horne sau này trở thành suy nghĩ viết lách của tôi. Xin viết phần nhỏ để người đọc đánh giá phần lớn hơn. Mục tThứ hai tuần này, khi anh Hoàn dẫn tôi đi thăm mấy nhà văn ở thành phố này, tôi cảm thấy vô cùng … Tôi thấy cả nước đã vượt qua cầu Hiền Lương để giải phóng Sài Gòn, nhưng tôi vẫn không thoát khỏi số phận. Chủ đề, khu vực, mối liên hệ giữa chính trị và mỹ học … Tất nhiên, không chỉ riêng tôi. Cho đến nay, vẫn có những nhà thơ, nhà văn vẫn chưa thể bứt phá trong sáng tạo, phê bình và lý luận văn học. Bạn đọc kỹ rồi sẽ thấy rất rõ. Khi lớn lên, tôi quyết tâm làm lại từ đầu để những vần thơ của mình có thể lan tỏa đến mọi người, kể cả những người không ở xung quanh chúng ta… Chắc hẳn họ cũng hướng đến những bài thơ của mình. . Tôi đã vật lộn trong mười năm và tôi không biết làm thế nào để viết. Tôi không thích viết những điều tương tự. Chưa có tác phẩm nào khác. May mắn thay, dự án đổi mới của Đại hội Đảng lần thứ VI đã cứu tôi. Tôi đã tìm ra cách làm thơ của riêng mình. Khi tôi nhìn thấy chính mình, tôi viết về những người có đầy niềm vui và nỗi buồn thực sự trong cuộc sống của họ, và thậm chí cảm thấy bụng thực của cơ thể tôi … Vì vậy, trước đó, đừng viết về mọi người. ?
-Đúng. Nếu chúng ta không viết người, chúng ta sẽ viết, nhưng những người trong tác phẩm của chúng ta được tạo ra và nói với chúng ta, và tiêu chuẩn đến từ sách. Vui buồn cũng phải xem trong sách … (cười). Phải có một số bài học đau đớn để nhận ra rằng cuộc sống là cuộc sống và sách là sách: cuộc sống là quá khó khăn / điều này có sai? / Trái tim tôi nhăn nhúm / Kinh thánh vô tội …
– Vì vậy, tôi đã từng thú nhận và trông hơi … mạnh mẽ: “Cuộc sống và ước nguyện của người vẫn cảm động tôi. Công sức của cuộc đời tôi là chuyển những cảm xúc Trở thành nghệ thuật ”
– Đây là những suy nghĩ của tôi trong hơn 15 năm qua.Ở thế kỷ 20, tôi hiện thực hóa ước nguyện này trong “Những vần thơ và những đóa hoa”, tập thơ được tái bản vào thế kỷ 16, nhưng sang thế kỷ 21, suy nghĩ của tôi đã khác. Hai tập thơ của tôi vào thời điểm chuyển giao thế kỷ là “Mạ vàng” và 45 tác phẩm khuyết danh về cuộc sống thứ hai của nhân loại mà tôi đã viết. Ở đây, khái niệm con người đã được thay thế bằng con người. Đây là đời sống văn hóa tinh thần với những đúc kết, chiêm nghiệm, chiêm nghiệm. Đây là linh hồn của thực tại. Sự thật không được nhìn bằng mắt, mà bằng tâm hồn. Là ảo. Tôi nghĩ nhà văn phác họa từ cuộc sống, nhà thơ phác họa từ cuộc sống. Một số điều khiến anh ấy bận tâm và buộc anh ấy phải viết với những đặc điểm như vậy, chẳng hạn … Nếu anh ấy không thể viết như vậy, thì anh ấy hoàn toàn mất thăng bằng. Đối với anh, đây là cuộc giải tỏa cá nhân bơ vơ, đối với độc giả, đó là sự khám phá bất tận về con người trong cõi nhân sinh ……—— Tôi đã đọc rất nhiều. Nhận xét của một nhà thơ nổi tiếng về ông là những bài thơ của ông mang nỗi đau của cuộc đời, nỗi đau của học giả, những bài có những câu đau thương … Đây là tâm trạng của thi nhân trước cảnh trần. Vậy thưa anh, bên cạnh đau khổ có hạnh phúc không?
– Vì quá hạnh phúc, tôi đã viết một bài báo về nỗi đau. Tôi hy vọng độc giả sẽ nhận ra nụ cười đằng sau những giọt nước mắt, theo tôi chỉ những ai thấm được vị mặn của nước mắt mới hiểu được hạnh phúc thực sự. Đây cũng là cách để có được hạnh phúc. Tôi nhớ khoảng ngày 4 tháng 5 năm 1954, khi tôi 10 tuổi, cứ mỗi lần pháo nổ là tôi lại trốn trong xe để tránh đại bác của Pháp: Mẹ ơi, lúc hòa bình thì con kêu. Chỉ cần hòa bình, cháo lòng là cuộc sống tốt đẹp. Tôi nghĩ bát cháo của mẹ tôi cũng giống như người chưa từng trải qua trận bom nổ.; nNext ……
– Những bài thơ bạn không biết, số phận của chúng ra sao?
– Trong khoảng thời gian tài trợ 1/4 thế kỷ (1960-1985), tôi đã viết 4 tập với 166 bài hát và 2 bài thánh ca của trường. Hầu hết các nhà thơ chống Mỹ của tôi đều viết theo cách này. Có lẽ tôi đã quá khắt khe với bản thân và quyết tâm cải tạo bản thân nên dứt khoát từ bỏ chúng. Sau khi đọc luận văn tốt nghiệp đại học của một số sinh viên làm thơ của tôi, để hiểu về tôi cả một quá trình, họ tự mày mò mà không đủ tư liệu để chọn lọc, trích lục. Những câu thơ của tôi kể từ đó … thành thật mà nói, tôi xấu hổ. Vì vậy, trong quá trình đó, tôi đã chọn in lại thành 28 bài, gọi là phần phụ lục bài thơ, và lưu ý nếu muốn dẫn chứng thì chỉ có thể chọn từ bài dự thi của mình. Nếu bạn cố gắng đọc lại nó, mặc dù tôi nghĩ rằng đó là một giai đoạn học tập, nó không phải là xấu. Một số bài như bài “Thủy lợi ở Giáp Khẩu” được in trong “Tuyển tập thơ văn xã hội chủ nghĩa” do Nhà xuất bản Giáo dục phát hành. Và vào sách giáo khoa lớp 8 …- Nhà thơ Trần Đăng Khoa, anh của anh, anh nghĩ gì về thơ?
– Anh ấy đọc rất tốt, và các nhận xét thường rất đúng. Anh ấy thường nói rằng viết như vậy không phải là tôi.
– Vậy Trần Đăng Khoa thường cho bạn cái đéo gì?
– Bằng cách viết như thế này, bạn không thể thêm bất cứ điều gì!
– Bạn nghĩ gì khi nghe những bình luận này?
– Tôi nghĩ vậy, để tôi có một cái gì đó để hình dung và so sánh. Năm 1969, nhà văn Nguyễn Tuân về thành phố Quảng Ninh tham gia hội nghị văn nghệ công nhân do liên đoàn lao động, hội nhà văn và hội văn học phối hợp tổ chức. Anh ta đặt một tấm nệm đôi ở giữa nhà. Thấy hình chiếu rộng quá, anh gật đầu cười rồi tôi ngồi xuống. Anh ấy nói không! Đây là cái chiếu của tôi. Đệm của bạn nằm giữa làng văn, cần phải mở ra để ngồi. Tôi nhận ra rằng đây là lời dạy của thầy. Sau 48 năm sáng tác, với 13 bài thơ và 3 tập thơ, tập thơTheo quan điểm của tôi, tôi chỉ có một nhóm nhỏ. Hóa ra cách tìm lại chính mình lâu nhất và khó nhất chính là tìm lại chính mình: Ai cũng có vấn đề? / Mặc áo vào đời / Trôi dạt ghềnh thác / Chẳng thấy mình ……
– Có bao giờ bạn nghĩ “chú Hoa” đã được thiên hạ sủng ái từ năm 8 tuổi rồi, chưa bao giờ hết?
– Rõ ràng là trong thời gian tài trợ. Lúc đó tôi rất đói và tôi rất xúc động khi được tham dự bữa tiệc. Cao nguyên đóng cửa 6 cái mà nhiều người chưa ăn. Tôi phải tự biết điều đó. Anh mình ăn may thì phải bỏ nhà đi ăn mới nhiệt tình. Điều này cũng công bằng. Nhà thơ Nguyễn Bùi Vợi đã đăng một câu rất vui trên báo Văn nghệ: “Hai anh này, họ đang đi Niagara, nơi họ đã thực sự ở đó.” (Cười). Bây giờ thì nhiều bàn, liên hoan hoành tráng, đến cả tôi cũng ngán ngẩm, không còn cảm xúc gì nữa … cứ xem, bác Hoắc đứng cạnh tôi thì già, đẹp trai, tôi ngồi bên cạnh. Chà, em thật xinh đẹp và tươi sáng … Điều này có nghĩa là chúng ta đang điên cuồng và u ám, mọi người … Trần Hoàng Thiên Kim (Nguồn: Văn nghệ Công An)