Yang Zicheng
– Vào thời kỳ hoàng kim của thời Thái Lan
– Bây giờ bạn thích dùng bút hơn là một nhà văn.Vì sở thích này vẫn quen thuộc với từ của hai nhà văn?
– Bây giờ nó có thể được gọi là “bút” hoặc “nhà văn”. Nhưng trong sâu thẳm, tôi vẫn thích được gọi là “cây bút” hơn. Vì cuối cùng “bút” sẽ hết mực, và bút sẽ không còn là bút nữa. nó tốt. Và nhà văn vẫn ngoan cố nuôi ảo tưởng mình là nhà văn. Tệ hơn nữa .—— Người dân vẫn coi Phú An là ốc đảo bình yên, sống ở ốc đảo này với những người dân hiền lành chất phác dường như là “thiên đường” của Ngô Phan Lưu. Đời sống và văn học?
– Không ai so sánh đồng yên giàu có với ốc đảo yên bình, nhưng hiện nay, như thế này là một lựa chọn tốt. Những người dân làng chân chất và tốt bụng không còn như vậy nữa. Quê mình vẫn thích và dùng thử dịch vụ. Quê hương cũng khá giàu và đẹp, nhưng không phải là “thiên đường” vì trời không ở trên đất này. Nếu tôi cố tình ép nó trở thành trời, thì tôi sẽ không còn là nhà văn nữa.
– Bạn là một blogger đam mê văn học, nhưng đã lâu không thấy blog của mình? — Khi mới bắt đầu viết blog, tôi rất sốt ruột, nhưng giờ tôi thấy chán và bỏ. Nguyên nhân là do thời gian quá lâu và không đáng có. Tôi đã làm việc nhiều lần .—— Bạn có đang phàn nàn về cuộc sống của mình bây giờ không?
– Bạn đang phàn nàn về ai bây giờ? Họ sẽ giúp tôi chứ? Còn tệ hơn khi phàn nàn với một người phụ nữ và con cô ấy hoặc với chính bạn. Ngoài ra, những lợi ích của việc phàn nàn là gì? Vì vậy, tôi không phàn nàn. Có những khó khăn, đau khổ, luôn phải vượt qua, thậm chí còn tuyệt vọng hơn.
Nhà văn Ngô Phan Lưu .—— Nhưng đôi khi viết văn cũng là một cách than thở?
Viết, hoặc thậm chí phàn nàn, không phải là phàn nàn. Chiều sâu của nó là luôn hiểu rõ hơn về mô tả con người và cuộc sống.
– Ngay cả trong thời điểm khó khăn nhất của cuộc đời, bạn chưa bao giờ tuyệt vọng? — Vâng, vậy. Tôi luôn tâm niệm lời Phật dạy: “Sự phá sản lớn nhất của đời người chính là sự tuyệt vọng”. Vì vậy, ngay cả trong những thời khắc khó khăn nhất của cuộc đời, tôi sẽ không tuyệt vọng.
– Điều gì khiến bạn tự tin có được thái độ kiên định như vậy?
– Tôi tin rằng mọi người truyền đạt: “Khi hết nghèo cùng cực, hãy trở về Thái Lan.” Hãy tin vào quy luật tự nhiên: mùa đông đến rồi. Tin vào đạo lý: ở hiền lành, thanh thản… Những điều này giúp tôi sống vững vàng mà không cảm thấy lo lắng.
– Thật không may, khi tôi còn nhỏ, tôi bị chóng mặt và không thể học tốt. Bây giờ tôi cảm thấy rất già.
– Bạn có rất nhiều băn khoăn về bộ nhớ của tạp chí “Memory Around”, vị trí của bộ nhớ bây giờ là gì?
– Trí nhớ rất quan trọng đối với tôi. Bạn có thể nói rằng đây là những quả mìn mà tôi khai thác hàng ngày. Trong mỏ này, các đồ vật bằng vàng khác nhau làm giảm âm thanh và sự nhầm lẫn như giỏ may của bà ngoại. Nhưng tôi rất thích nó.
Nếu tìm được thì sẽ không phải là định mệnh — Có lẽ năng lượng văn chương vẫn tiềm ẩn trong mỗi người, và điểm nó thể hiện trong cuộc sống. Theo mục tiêu của mọi người, bạn có thể nói về sự quyến rũ của bạn?
– Tôi mê văn chương, một phần vì tôi đọc nhiều. Ghiền đọc mấy đoạn sách nguy hiểm như vậy buồn quá, viết mất thời gian. Buồn cũng có hại. Nó cũng nhằm mục đích kiếm tiền. Chỉ là chúng không có hại nhưng lại quá ít. Tôi nghĩ khăng khăng với văn chương là nghiệp báo, không phải mối duyên định sẵn. Chỉ nói một cái duyên đẹp như vậy. đó là gì? Tinh thần chăm chỉ, tiền bạc ít ỏi mà chệch choạc trước mắt là cả “chuyện lớn”. Biết điều này, nhưng không thể thoát khỏi nghiệp chướng này. Đúng vậy.
– Bạn nói “Nếu bạn thấy rằng số phận đang lừa dối bạn, bạn sẽ … lừa dối số phận.” Cho đến nay, bạn thế nào?
– Chúa ơi, lâu lắm rồi tôi mới nói một lần. Nhưng kể từ đó, tôi không phát hiện ra định mệnh đã lừa dối mình. Khi tôi vào lỗ, tôi vẫn có thể không phát hiện ra nó. Bởi vì nếu anh ta tìm thấy nó, nó sẽ không còn là định mệnh nữa. ngay bây giờ tôi đangĐể tìm hiểu thêm, câu nói cũ của tôi về cơ bản là mâu thuẫn. Chết tiệt, thật là chán. Nhưng trong mọi trường hợp, đây cũng là một dấu ấn của năng lượng quý giá.
Bìa sách mới của Ngô Phan Lưu.
– Bạn có bao giờ nghĩ rằng sự nghiệp văn chương của mình cũng là một trò đùa của số phận? —Như đã đề cập trước đây. Nếu là số phận thì dù có đùa tôi cũng làm sao biết được đó là trò đùa. Thôi thì cứ coi văn chương là định mệnh của mình. Đừng phàn nàn .—— Bạn đã từng viết một truyện ngắn về triết lý để râu, về bộ râu của Ngô Phan Lưu, ngoại trừ … ông ta có một bộ râu đẹp, bạn còn có thể nói gì nữa?
– Tôi thích râu, vì vậy tôi có râu. Mọi người nhìn quen nhưng mừng quá nên mình không cạo. Bộ râu của anh ta nói lớn rằng chủ nhân của anh ta rất già. Chủ sở hữu là một người đàn ông. Nó nhắc nhở tôi về điều đó, vì vậy tôi sẽ không quên. tốt.
– Cũng trong một truyện ngắn, khi được hỏi về ấn tượng của mình đối với nhà văn, anh nói “Tôi thích nhà văn trong tác phẩm” thể hiện tính cách của một nhà văn nam, nhưng ngoài đời, anh ta sẽ đánh giá phụ nữ. Trường hợp. nhà văn?
– “Giống như một nhà văn tại nơi làm việc” lấy bối cảnh trong một câu chuyện ngắn hư cấu về cảm xúc của một nhà văn nữ. Ngoài đời, tôi luôn tôn trọng hai khía cạnh này. — Dễ dàng nhận thấy ở Ngô Phan Lưu động cơ của những giấc mơ là ông thường để nhân vật tự đẩy mình vào giấc mơ, từ đó trốn tránh thực tại, và tác giả của giấc mơ không chỉ có thể thoát khỏi kiếp nạn qua … Còn cách nào khác không?
– Nhân vật không thể thoát khỏi hiện thực qua những giấc mơ. Mộng chỉ là một thủ pháp nghệ thuật rất thoải mái của ngòi bút thể hiện tư tưởng của nhân vật. Không có chuyện tác giả thoát kiếp nhân vật. Vai trò cũng là một cách nghệ thuật để khám phá cuộc sống. Một người sống không thể thoát khỏi cuộc sống của mình ngay cả khi anh ta rời đi trong vài phút. Vì thoát cũng là sống.
Mỗi lời nói đều giống như một người lính
– Trong các tác phẩm của ông, con người thường bị lên án thay vì bị chỉ trích bởi những con vật hay thậm chí là những đồ vật vô tri vô giác. Tuổi thọ của chúng càng dài thì con người càng bị mắc kẹt sâu hơn trong con người. Sự bất ổn của con người mà tôi tham gia?
– Sự xấu xa của loài người đang tăng lên từng ngày, và nó ngày càng trở nên kinh tởm hơn. Câu trả lời sẽ được tìm thấy ngay sau đây. Nó rất nhiều. Vậy, làm sao để mọi người bớt ác ý hơn? Nếu có vấn đề gì thì em lại rơi vào vấn đề này vì em cũng xấu như mọi người, không tốt như vậy.
– Đọc những gì ông viết, người đọc dễ hình dung một ông già đụ đàn ông, chẳng hạn như triết lý bản. Còn bạn, bạn làm thế nào để nổi bật?
– Trong mọi trường hợp, độc giả có thể hình dung ra tôi, tốt hay xấu, xin cảm ơn. Còn tôi, tôi biết mình không phải là người mà anh đã nhắc đến lúc nãy. Tôi thật đơn giản, thật quỷ dị. Tôi thích nói thẳng, vì vậy nó giống như một sự phản bác. Tôi không thể thu hút chính mình. Bạn muốn biết, tôi phải nhìn vào gương, nhưng đây chỉ là một cái bóng giả.
– Bạn viết truyện ngắn để theo đuổi bản thân hay là tạng của chính tác giả?
– Cơ quan của tôi thích viết ngắn. Tôi đã cố gắng làm cho văn bản ngắn này ngắn hơn. Tôi nghĩ mỗi lá thư như một người lính. Chú nào không có nhiệm vụ cụ thể thì giải tán hẳn quân.
– Có vẻ như ý tưởng này được truyền cho bạn một cách tự nhiên và tự do, bạn có cảm thấy chủ đề của việc viết lách không?
– Tôi luôn cố gắng trở nên đơn giản và chính xác. Chính sự đơn giản và chính xác đã tạo cho người đọc cảm giác tự nhiên và bình yên. Nhưng chủ đề này thỉnh thoảng vẫn xuất hiện. Vì vậy, đôi khi tôi phải viết một số bài về bí mật để thoát khỏi những bí mật.
Nhà văn Ngô Phan Lưu sinh năm 1943 tại Phú An (trong tiểu sử năm 1946). Dù đang học văn ở tuổi ngũ tuần nhưng ông đã nhanh chóng xuất bản 5 tập: “Lửa mùa đông” (Thơ, 1997); Người đừng chơi Quijo (truyện ngắn, 2004); Bữa trưa (truyện ngắn, 2008); Nội dung chính và hoàn cảnh cá nhân (tuyển tập truyện ngắn và tiểu luận, 2009); Con lươn ngậm miệng (tuyển tập truyện ngắn, 2010).
Anh từng đoạt giải nhất cuộc thi viết báo Nhà văn Việt Nam 2006-2007 với hai truyện ngắn “Buổi sáng đã qua” và “Buổi chiều tà”. — Yang Zicheng đã làm được