Vương Hải Linh
– Papa Đặng-Tống Kiến Bình- phải giàu nhanh chóng: Ông ấy chỉ nói rằng ông ấy sẽ từ chức, nhưng một vài bệnh viện tư nhân đã được mời với mức lương cao. cao. Nơi có thu nhập thấp nhất cũng lên tới 100.000 nhân dân tệ mỗi năm, đã trừ thuế. Có thể nói, tiền bạc không còn là vấn đề, chỉ cần chờ hai vợ chồng cân nhắc mọi điều kiện và quyết định lựa chọn tiền bạc. Sau khi mua bữa tối, hai người phụ nữ cạnh nhau về nhà, vừa đi vừa trò chuyện.
“… Không có ba lê, phòng học tồi tàn, thôn xóm nồng nặc mùi. Nói, trường học tốt thì không có gì để xem, chỉ ngửi dọc theo hội trường mà nói là không biết.” Nói về “trường quê”. Phong chưa kịp dứt lời, liền hỏi: “Em không quyết định chọn trường thực nghiệm, nhưng đi dự tiệc của phụ huynh thì làm gì?”
– Nghe đây, đây cũng là để so sánh.
Phong đang nói về sự hưởng thụ, Phong không nói là vì lo mọi người nghĩ mình hời hợt. .
– Bà hiệu trưởng nói rằng bà không thể đảm bảo sự thành công của đứa trẻ, nhưng không thể đảm bảo sự quay đầu của cậu con trai.
– Về điều này, Li mỉm cười .—— Bạn có chắc không?
– Phụ huynh cũng có thể chắc chắn rằng .—— Nơi tốt nhất ở trường này gần với tôi.
– Tôi không đọc gì cả. Trường thực nghiệm .—— Vâng! Học trong trường thực nghiệm!
Trên thớt, cắt rau củ thành từng lát mỏng, đợi khi chiên, trộn các màu xanh, đỏ, vàng, trắng. Phong đeo tạp dề đang bận nấu ăn. Bếp một bên và nồi áp suất một bên bốc khói. Chuông điện thoại reo, anh định nghe máy, một lúc sau tôi vội chạy vào tờ báo, tôi không về nhà ăn tối, nhất là tôi không thể nói trước được. Phong tỏ vẻ thất vọng nhưng trong lòng lại thấy vui hơn, miệng không ngừng trách móc: “Bố mày thiệt, không về ăn cơm thì phải cảnh cáo! Mày kiếm ăn nhiều thế, tao phải làm sao?” “-Trời đen tròn mắt nhìn mẹ, tôi không biết phải giải quyết thế nào, không biết mẹ đang vui hay đang hụt hẫng. Phong nhìn thấy con trai thì sửng sốt và nghĩ nó thật nực cười nên cười nói: “Hiện tại, sau này bố cháu thường rất bận, ở nhà mẹ cháu lo mọi việc, cháu lẩm bẩm cả tiếng đồng hồ cũng không được”. Tôi bỏ chạy, Phong khẽ thở dài, mắt nhìn về phía xa xăm như đang nhìn về chốn hạnh phúc mờ ảo.
Đồ ăn cũng đã sẵn sàng và đặt lên bàn hôm khác, Đợi Ping về nhà, Pang ngồi sang một bên gọt bút chì, trong hộp còn chưa bong tróc, trong hộp là một ống đựng bút mới, Phong tiếp tục ngồi, gọt bút chì và trò chuyện với các con, nhưng không biết có phải không. Tự nhủ “… học ở một trường tiểu học tốt sẽ là một trường trung học cơ sở và trung học phổ thông tốt, sau đó đến Đại học Bắc Kinh, Đại học Thanh Hồ, …” Tôi không hài lòng với những câu nói kỳ quặc này. Anh về đi .—— Sao anh chưa về? Em đói rồi. Chúng ta ăn cơm trước nhé?
– Chờ đã .—— Tôi đang chạy đến giường nghe điện thoại.-
Hay là mình hỏi bố xem mình có về ăn tối không
-Phong nhanh chóng gọi điện thoại và nói:
– Không có bố bận, đừng làm phiền bố vì bố đi làm Lát nữa tôi hẹn công tác ở bệnh viện bên Singapore, hình như bây giờ phải đi làm, nào ngờ chuông cửa kêu Bình về nhà, Phong nói xong Phong vội dừng lại mở cửa, gương mặt phẳng lì rất vui vẻ. Phong cũng mừng lắm, quay ngay vào bếp, Phong ngồi vào bàn ăn vội bát cơm mà vợ đưa cho, nuốt không trôi khiến Phong giật nảy mình, quả nhiên mọi chuyện đã được giải quyết. Và mọi chuyện diễn ra tốt đẹp, Phong không cần hỏi cũng có thể nói như vậy, anh ấy nói rất tỉ mỉ và chi tiết .—— “Có vẻ như anh tiếp xúc với họ rất nhiều. “Phong Thanh cười nhẹ .——” Họ là gì? ” “Ping En ngạc nhiên không hiểu ý của vợ.” À, họ đã làm được. ” Tôi đã không đến thăm họ ngày hôm nay. “
– Tôi bảo hôm nay gặp họ .—— Đúng. Nhưng, cho đến nay, những thay đổi đã diễn ra. Sắp kết thúc rồi. Trưởng phòng thông báo rằng hiệu trưởng đã tìm thấy anh ta và bắt đầu nói chuyện. Mọi chuyện vừa kết thúc.” Đàm thoại .—— Nói đến đây, Bình dừng lại đợi Phong hỏi tiếp nhưng Phong không hỏi, Phong không quan tâm đến chuyện bệnh viện của Bình nên Bình cứ nói:
– Hôm nay có chuyện rồi. Tin tứcThủ tục cuối cùng. Phong-à, được thăng chức phó giáo sư lần này, chính là cậu!
Nói xong, Bình hít một hơi thật sâu và nhìn ra chỗ khác.
– Điều này chứng tỏ rằng người đại diện của anh ấy khá tốt. Các nhà lãnh đạo của nó luôn công bằng, và họ vẫn biết các trọng tài. Nếu ở lại đây, bạn còn rất nhiều tiền! Tôi nghĩ rằng nếu mình làm việc trong tương lai … “bứt phá”. Tiếng vọng cắt đứt lời độc thoại của Bình: Phong đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi. Bình miệng vẫn còn đầy cơm, như đang nói dở chừng, cứ như vậy dừng lại, cho đến khi nghe thấy tiếng cửa “rầm”, anh mới vội đứng dậy và vội vã đi ngay. Khi bước xuống hai tầng, tôi nhớ lại năm tôi sáu tuổi, anh ta lại vội vàng chạy lại và bấm chuông trước cửa. Tiểu Lý cũng không hỏi gì, chỉ gật đầu đồng ý giúp anh xem. Anh ấy còn nói nếu bận thì cứ yên tâm. Vào thời khắc quan trọng này, Lị tỏ ra hết sức quan tâm, dịu dàng và ân cần khiến Bình bất ngờ xúc động.
Còn tiếp …
(Trích tiểu thuyết “Trung Quốc ly hương” của tác giả Vương Hải Linh, NXB Công an nhân dân)