Đỗ Minh Tuấn
– Người yêu cũ, bạn cũ, kẻ xa lạ luôn nằm trong nấm mồ, tổ tiên in bóng sông núi. Nhưng thế giới bóng cổ trong thơ của Nhơn không phải là thế giới kinh dị của con trai hay phim kinh dị mà đến một lúc nào đó, nó trở thành một thế giới thanh bình, êm ả và thơ mộng, đâu đâu cũng có hoa. Khi nhà thơ soi rọi chân lý Thiền bằng một nụ cười bất chợt hay những cánh hoa, có thể tất cả sự thật, sự lãng quên và bất hạnh cùng tồn tại trong thế giới của sự đồng cảm …—— một chút hoài niệm, một chút lo lắng, một chút phiền muộn và trạng thái Đổi Làm tình nhân, những bài thơ của Lê Thiếu Nhơn tạo nên những suy ngẫm, chiêm nghiệm về một người tình chung thủy, nhân hậu trong cảnh chia ly, mất mát tình yêu. . Nhà thơ phản đối hư vô và mọi sự lãng quên. Con người cũ, phong cách cũ và những kỷ niệm xa xưa ám ảnh cuộc đời nhà thơ mỗi ngày, nhưng chúng sẽ không bao giờ quay trở lại. Ông Proust rất tiếc, ông ấy đã làm việc không mệt mỏi để thấy thời gian lãng phí ở cuối mỗi từ trong bài thơ của mình. Nhà thơ như người bị quá khứ mê hoặc, trở nên thờ ơ, bơ vơ trước thành phố hiện tại, thùng rỗng kêu to từ bên ngoài, ma mị ẩn chứa hàng triệu kiếp người đau khổ. Vì vậy, nhà thơ không thèm nói. Quá khứ đối thoại của ông với các bậc tiền bối “râu xanh” đã lùi về dĩ vãng, nỗi đau văn hóa lúc bấy giờ được dồn nén, thấm sâu và cô đọng thành những ẩn dụ thơ theo thể thơ cổ …- “Người trong bóng” -Pác Lê Thiếu Nhơn Tập thơ, bản Văn nghệ do Hội nhà văn thành phố Hồ Chí Minh ấn hành.
Người tình áo giấy còn đó
Thuở ấy thế kỷ 21 vênh váo lồng ngực nhà thơ Lê Thiếu Nhơn (Lê Thiếu Nhơn) Đứng trên ngưỡng cửa, hàng tỷ người vui vẻ chào đón, khui sâm panh, vẽ pháo hoa và gửi gắm hy vọng vào tương lai., Gõ những ngón tay ngập ngừng và chỉ vào tuyên bố của quá khứ, lấy quá khứ làm tiêu chuẩn để đo giá trị cuộc sống. & # 7901; Tôi:
Gõ bàn phím chờ thơ thế kỷ 21, ký ức càng ngày càng xa, sông Tương Giang càng ngày càng ít người ngập ngừng ngón tay, người xa lạ ta tưởng tượng. Khi nói đến nỗi buồn mới – nhà thơ biết rằng tinh thần này sẽ không mang lại niềm vui. Nhưng xiềng xích của quá khứ vẫn khiến anh hướng về dòng sông vĩnh hằng, những ngọn núi trầm tư cổ kính, kẻo lại nhảy vào những cuộc vui nông nổi như lối sống của người trẻ thời đại mới. Mỗi bài thơ, bài thơ của Lê Thiếu Nhơn là một thoáng nhìn về quá khứ, trong thời kỳ đổi mới, nhịp sống xô bồ của thành phố này đã mang đến cho một tâm hồn nhạy cảm những bàng hoàng, thăm dò, tiếc nuối. Ngày nay.
Thơ Lê Thiếu Nhơn phủ lên bao hình ảnh thiêng liêng, bất tử của quá khứ trong không gian giả dối, đời thường của cuộc sống hôm nay. Nhưng trong bộn bề, quá khứ vẫn luôn tươi đẹp, vang bóng:
Lời khuyên mùa thu hoa cũ Em dự báo mưa giông suốt chiều Em nhớ mưa dầm dề quanh năm (thương nhớ không bán được) Hoa một màu chẳng đứng yên. Nhớ nhịp người qua đường, đọc khúc hát này đầy âm vang ta sẽ yêu nhau … Sắc hoa cũng chênh vênh (đại đóa), thiếu hương- (mộng trời đêm) – Màu hoa từng “quá cảnh nơi trần gian” vẫn ám ảnh thơ Nhơn, anh trĩu nặng tâm hồn đi tìm chốn thiên đường đã mất. Ngày nay, cỏ cây hoa lá vẫn sinh sôi nảy nở nhưng không còn hồn xưa Hoa chỉ còn là cái xác, vì nước hoa luôn chôn vùi trong ký ức xưa. Quà tặng chỉ là cái cớ đánh thức những hình ảnh xưa cũ, chỉ là tấm gương phản chiếu bóng dáng người già khơi nguồn hứng khởi đào mộ từ trong ký ức trong lòng thi nhân. Trong cảnh này, “Người tình trong chiếc áo khoác giấy v & #7851; Ngồi đây nhắc người ta nhớ về quá khứ. Dưới tinh thần nghiên cứu này, vẻ đẹp hấp dẫn của con người xưa nay vẫn lạc lõng, hiện tại, gặp rắc rối và tái sinh trong thân và hình hiện tại. Nhà thơ đã nhìn thấy những đường cong của cô hầu gái ngày xưa vẫn sống như một cô gái: – Cô gái trẻ mối tình đầu khao khát một chàng trai …- (Ảo mộng không ngừng) – Xưa vua Tự Đức muốn bẻ gương tìm lại nét xưa. , Nâng gạt tàn để lấy hương thơm của người vợ quá cố. . Giờ đây, Lê Thiếu Nhơn cũng đã đứt những mảnh đời tìm kiếm cụ già mà chưa tìm được hình ảnh cụ thể, mùi vị cụ thể, chỉ có những dòng thơ, những đường cong của cơ thể. Nội dung khiêu dâm của quá khứ. Nhà thơ này không giống như những người xem ký ức và sưu tầm đồ cổ trong bảo tàng ký ức, mà giống như một nhà khảo cổ học, mãi đào bới trung tâm của thời gian, không gian và tâm linh để tìm ra những dấu tích cổ xưa. Dù là gió, là trăng, là đường cong của thân, là của lá cỏ dại… nhà thơ sẽ nâng niu từng mảng quá khứ và đặt chúng vào trong ký ức thơ, dù là trời đất, yêu em và chia sẻ cùng anh. Lê Thiếu Nhơn không trách móc hay nhắc lại người yêu, dù biết tương lai thuộc về người khác nhưng anh không hủy hoại tương lai. Nhưng rõ ràng Lê Thiếu Nhơn nhìn quá khứ với sự thận trọng của một chiến binh văn hóa cứng rắn, và không để ký ức tinh thần trở thành tài sản. Nhà thơ đau xót cảnh người buôn bán đồ lưu niệm thiêng liêng:
Đi chợ nào cũng có quà lưu niệm.
(Quà lưu niệm không bán)
Chỉ vài câu thơ mông lung, ta thấy được ước nguyện cuối cùng của nhà thơ Mua89; n Sử dụng thơ ca để phản đối những ẩn dụ tư bản vốn coi mọi thứ từ trái đất đến thần thánh và giấc mơ như những thứ hàng hóa có thể mua và bán. Trong nỗi nhớ của nhà thơ là nỗi đau của một người đàn ông bị đồng tiền đè bẹp, xen lẫn với ý chí anh hùng của một chàng thư sinh muốn thoát khỏi cạm bẫy của những thương nhân thời hiện đại. -Tuy nghĩ về những năm tháng đã qua – ánh mắt lạc vào thời gian trong thơ Thiếu Nhơn không phải là cái dại của tâm hồn xưa mà là cái nhìn hoài niệm về cách đối nhân xử thế. Nó bộc lộ một chiều hướng văn hóa khổng lồ mà ngày nay không tồn tại và sẽ sớm xuất hiện trong mô hình, văn hóa ký ức đang dần mất đi nền tảng trong thời đại hiện nay, do đó nhường chỗ cho văn hóa chọn lọc. , Dấu hiệu của tương lai. Nghĩ về quá khứ – đây là một phát ngôn văn hóa thể hiện rõ ràng và tự tin sự lựa chọn của nhà thơ.
Bảo vệ quá khứ không chỉ để bảo tồn bảo tàng, mà còn để bảo vệ nguồn gốc văn hóa của nó. Sống trong ký ức của khoảnh khắc. Một câu hỏi lớn khiến các nhà thơ băn khoăn là: ai hay ai ướt? Cũng cần phải chia sẻ làn sương mát, niềm vui, và lưu giữ nó trong ký ức của người khác. Tâm lý của một người đang yêu cũng là tư cách của một người tử tế, biết trân trọng mọi sinh mệnh. Chúng ta xem cuộc đời của nhà thơ, từng bước đi, từng kê từng chiếc ghế… để xem liệu ông có còn khả năng để lại dấu vết trong ký ức của mọi người như thường lệ không, nếu không thì sẽ lướt qua mắt họ. vô tư. Vì anh ấy hiểu rằng thất bại của một ngày được đo bằng sự thờ ơ của những người bạn đồng hành, sự thờ ơ khiến giấc mơ của nhà thơ trở nên bất lực:
Một ngày nọ, tôi bước qua một giấc mơ không có giấc mơ và biết phải hỗ trợ điều gì … (Một ngày vội vã)
cái gìMong muốn để lại dấu vết trong ký ức, để nhà thơ quay lại mọi ứng xử trong cuộc sống, từng khoảnh khắc:
Ngồi gục mặt vào bóng đen vô tình
(bận rộn ngày) cười– – Thám tử thơ luôn nhìn lại như một thám tử triết học, tìm lại bí ẩn của tâm hồn và thời đại. Cái bóng đằng sau dường như là cái tổ sâu thẳm trong trái tim nhà thơ:
Mỗi bước chân ta bước qua, bóng người ấy luôn lưu lại bên đường
(ngõ sáng)
Nhà thơ nhìn lại vừa rồi Bóng người ngồi trên ghế, nhìn gốc cây sau mỗi bước đi như một người luôn ngoái lại để giữ bóng. Nhưng yêu bóng cây là một loại yêu rất lạ. Điều này nghe có vẻ giống như tình yêu đối với Đức Phật, tình yêu đối với loài chim kiến, và tình yêu đối với những người cùng địa vị, bởi vì Đức Phật tin rằng những sinh vật này là mối ràng buộc gắn liền với nguồn gốc, và nghiệp báo liên quan đến số kiếp của chúng ta. Trong vòng luân hồi vĩnh viễn. Nhưng là sắc thái của thế hệ sau hay kiếp trước mà tôi yêu thích? Thứ tình yêu này là một chiều cảm xúc mới của nhà thơ, bắt nguồn từ sự cộng sinh của tâm hồn nhà thơ với vạn vật, từ vũ trụ vô tận đến hư ảo mong manh. tốt hơn. Loại bóng này là hiện thân của đời tôi trong những ngày tháng tốt đẹp, để lại dấu vết của tôi trong chuỗi liên tục của tạo hóa linh hồn và số phận, tôi phải trân trọng …—— Đừng chỉ nhìn vào con đường bóng trên cây, cây trên ghế Bóng tối, thi nhân luôn nhìn bóng người chết, bóng tổ tiên nhìn theo lịch sử, bởi vì bóng xưa che dấu những phép màu văn hóa sống động khiến con người sống trong một thành phố huyền diệu được bao bọc bởi môi trường. Giữa phố thị, phố thị, phố văn, nhà thơ ngại gặp những người bình thường đắc thắng – có thể ánh mắt tự hàoe; Chúa ơi. Tâm hồn thơ Lê Thiếu Nhơn vô cùng nhạy cảm, vẻ cao thượng hôm nay có thể đau lòng, ngại ngần, nhưng cái nhìn của người đánh cá vô danh này vẫn thôi thúc anh. Anh trai. Nhà thơ đã không ngần ngại tiết lộ với chúng ta rằng ông đã tắt đi ánh sáng và sức sống của hồn ma, tức là đôi mắt của người đánh cá vô danh đã nhắm lại từ lâu – một lần nữa ngọn đèn lạ ((ánh sáng đen bên cạnh) đã từng Cội nguồn sống, cảm hứng và thi ca nên ta sẽ xem trọn tập thơ Trong bóng người già luôn thấp thỏm lo âu vì sợ mất quá khứ Gợi nhớ những hình ảnh ngày xưa, niềm vui thiết tha và ước mơ :
Càng nghe sông càng sợ, Em đứng bên bờ hẹp bờ cỏ đung đưa chờ cánh buồm mùa thu gợn sóng … Em nghe sông trôi càng lẻ loi … Em cúi đầu trước giấc mơ …
(Có lẽ sông đã trôi)
Hiện nay con người đang dần thay đổi từ văn hóa ký ức sang lựa chọn nhìn về tương lai Thông điệp thay đổi văn hóa v Tương lai là “Đừng ngoảnh lại đã yêu”, đúng như tên phim sắp ra mắt, vì nhìn lại quá khứ cũng sẽ Gặp phải mấy con ma quái dị Nhưng Nhơn luôn khao khát quá khứ để tìm ma:
Nếu nghịch thóc thì mùa thu có thể xuất hiện
(truyện ngụ ngôn ngũ ngôn)
Lan tỏa như hoa 12 Vầng trăng vắng, tiếng hát lặng, một ngày đầy mộng mơ, người tình trăng đứng bên kia nỗi nhớ
(bóng nhỏ qua đêm)
mỗi ngày của thi nhân không phải là một ngày đến đích tương lai, Đây là ngày xa giấc mộng xưa Tương tự Nezche, nhà thơ Lê Thiếu Nhơn như một dũng sĩ, luôn đi về tương lai Và cái mới, cái hay của thơ Thiếu Nhơn không thấm vào đâu không khí hoài cổ của thơ cổ phương Đông , Nhưng nỗi nhớ vừa đưa c & acuBạn; suy nghĩ của thầy tôi hòa quyện với hơi thở của trạng thái tinh thần hiện tại, giống như hòa nước vào lửa mà không chết, trộn thực tại trong miền ảo, khiến những ký ức mơ hồ và ảo tưởng trở nên hấp dẫn hơn, bạn đang ở bên trong Bạn càng quên, bạn sẽ càng nhớ. – – (tiếp tục)