Nguyễn Thị Thu Hiền
– (Hôn nhân, Phần 22)
6 giờ chiều. Nó sẽ tăng dần cơn đau lưng. Mẹ, có vẻ như con bắt đầu đánh nhau.
8 giờ tối-Vâng, phòng ngủ của mọi người bắt đầu đau. Góc trong này được thu nhỏ trong một chiếc chăn xoắn. Góc kia bám trụ căng thẳng và run rẩy. Ngoài cửa, tôi và Phương cố gắng hoàn thành bài tập đi bộ cho con. Đau thì sau đau nên hễ co giật là nhanh chóng đứng dựa vào tường. Kết thúc, lại đi bộ. Đau như giả vờ.
Tôi không thể tiếp tục nửa bữa ăn mà anh ấy đã mang. Thật vậy, đây là cách chúng ta yêu những người mẹ già. Bất cứ ai nói về vấn đề sinh sản đều mô tả nó khủng khiếp như vụ nổ Big Bang. Bây giờ tôi được ngâm tẩm. Đám đông nhỏ bé phải vật lộn với thời gian. Có lẽ vì vậy mà nỗi đau này khác với bất kỳ nỗi đau nào khác. Mẹ chồng tôi mô tả thế này: đau như tiếng vo ve.
Chào mừng lúc 10 giờ tối! Có lẽ đêm nay là sinh thật. Họ bảo tôi đặt ấm nước trong phòng máy tạo nhịp tim. Luôn nằm, luôn tê, không tăng phân được. Anh vừa ra khỏi nhà, tối nay sẽ ngủ ở khách sạn Hilton, nhìn quanh không thấy vợ đâu cả. Anh nhắn tin: “Em đi khám ở đâu?” Nhưng có lẽ một cử tri khác ở cùng phòng cũng nói với anh. Thật tệ, tôi không tin tưởng vợ mình chút nào. 12 giờ sáng. Cơn đau bắt đầu vượt quá sức tưởng tượng của tôi. Giữ chặt thành giường, hai tay run rẩy, cố gắng ngăn miệng không hét lên. Thấy anh đang mở to mắt nhìn cô bên cửa sổ, anh chợt tức giận. Phòng chờ trở nên náo nhiệt, mọi người ôm chặt cây cột, ôm chặt cửa, ôm chặt giường. Chờ cho cơn đau dứt hẳn, tôi vội vàng thu xếp đồ đạc rồi bước ra cửa sổ hầu hạ anh. Không trở lại phòng này khi sinh con. Nếu không có hành động kịp thời, cơn đau trở lại. Tôi không thể đứng dậy, anh ấy gầm lên, tôi nhìn anh ấy cay đắng, giận dữ rít lênNguyên văn:
– Thằng này, im ngay đi?
Tất cả những người chồng lấp đầy cửa sổ, cười, chỉ có người đàn ông là im lặng.
1 giờ sáng ngày hôm sau.
Cố gắng thoát khỏi cơn ác mộng này. Dựa vào tường một lần nữa. Dựa vào tường và bắt đầu lại. Vẽ đôi môi của bạn. Tôi cố gắng tự an ủi mình bằng một suy nghĩ: Chúng ta bước đi nhanh, còn người khác tiếp tục lăn lộn trên giường thì sẽ còn lâu.
Kiểm tra .—— Bác sĩ nói nó chỉ có thể mở được một inch. Oh, bây giờ nó chỉ có hai inch? Tôi bò lên giường và rên rỉ:
– Tôi chỉ mất một inch để đi bộ. Anh biết tốt nhất là nên nằm bên em.
Bác sĩ tiêm cho tôi một mũi kích ứng đùi, đau đến tính mạng, tôi hét lên, trời ơi, tôi phải bám vào tường và co ro trong phòng. Cô y tá họ mắng: Mạnh miệng! Tôi sợ chúng.
Chồng Phương ra hiệu cho vợ nhắc vợ tiếp tục đi bộ, vừa đi phòng khám về, anh cũng giận dữ hét lên:
– Chuyện gì xảy ra vậy, trong. Trước đây tôi mở nó 3 inch, bây giờ tôi thấy 2 inch. Điều đó khiến tôi tức điên lên được.
3 giờ sáng.
Bị thương, tôi ôm Phương khóc. Anh an ủi, vỗ về và hướng dẫn tôi vào phòng sinh. Các y tá không thể mang bạn bè của tôi ra khỏi tôi. Nỗi đau và nỗi đau của cô. Tôi ngừng mở phân, vì vậy tôi được đẩy vào máy tạo nhịp tim. Bây giờ tôi không thể chịu đựng được nữa, tôi bắt đầu la hét. Vị bác sĩ lớn tuổi nói: -Không được la hét ầm ĩ, cố gắng chịu đựng. mọi thứ đều ổn. Bình tĩnh nào .—— Tôi tiếp tục khóc .—— Ôi, tuyệt, cô gái đó thật tốt. Bạn có biết rằng tôi đã ở trên giường khi tôi sinh con? Tôi cũng đau nhưng phải bặm môi không chịu được tiếng động nào để làm gương cho bệnh nhân.
– Hu … hu … Vì anh là bác sĩ nên em mới chịu đựng, em không âm thầm đồng ý. Tôi chết.
Rồi tôi hét lên. Hoàn cảnh của mỗi người là khác nhau, cũng là nỗi đau khi sinh nở, tất nhiên sẽ có ít nhiều đau đớn. Lúc trước mình ốm, giờ bị mắng.ave, tôi không thể hỗ trợ nó. Trong lòng tôi rất lo lắng, tự hỏi mình:
– Chết tiệt, tôi phải làm sao đây, làm sao để lấy đứa con trong bụng ra? Trời ạ, lần sau sinh con cũng sẽ góp tiền. Tại sao tôi phải đau khổ như thế này? Trong cùng một đám đông, tại sao tôi chỉ có thể chịu đựng thế này? Chúa ơi, không có ai quanh đây cả.
Tôi vẫn đang hét lên, các chị nằm trên giường bên cạnh đang xem, chắc tôi bối rối. Bác sĩ bỏ lại tất cả. Chỉ có bác sĩ hành nghề. Họ nhìn nhau, người khoanh tay và hông. Phải xem khỉ, chúng không được mặc quần, chân phải chống, bụng có gắn máy trợ tim thì làm sao kêu. Đây .—— Bác sĩ, đau quá, chỉ cần tôi khóc một chút là bác sĩ sẽ khiến tôi khóc. Thương em, bác sĩ là đàn ông thì làm sao mà hiểu được. Tôi sinh con đầu lòng và chưa bao giờ cảm thấy đau đớn như thế này.
Tôi đang nói về vấn đề này như thể để loại bỏ tình yêu còn sót lại giữa các học sinh. Nhưng họ nhìn nhau và rời khỏi phòng. Họ dường như đang cười, trò chuyện và cắt đứt mọi thứ. Nửa đêm, họ cũng vất vả làm nhiệm vụ. Tôi sinh ra đau đớn, nhưng tôi cũng ngủ. Tôi không biết anh đang ở bên ngoài .—— Trời ơi, làm ơn cứu tôi với .—— Có chuyện gì vậy .—— Tôi rất đau, bác sĩ ơi, tôi có thể mổ được không? Tôi chết.
Người thực tập chạy vào phòng với một quả xoài xanh trên tay. Máy theo dõi tim thai sẽ phát ra tiếng bíp. Tôi là một người da đen và tôi không hiểu những điều này. Tôi chỉ thấy hoa cả mắt, toàn thân run lên, đau nhức, giờ thở không nổi. Tôi cảm thấy mũi mình bị cái gì đó chặn lại, ngực như bị đá và không thở được. Quái lạ, tại sao tôi vẫn phải chú ý đến một số chi tiếtCó, món ăn yêu thích của tôi là khác nhau. Anh biết mình phải tức giận. Khi chết sẽ tính chuyện ăn uống, nhưng không tính đến hắn. Ôi chúa ơi!
– Thở đi!
– Thở mạnh! Hít thở, để nó thở!
Khi bác sĩ ấn vào bụng cô, anh ta hét lên và đưa tay vào cửa của đứa bé để kiểm tra. Có vẻ như tôi không thở và con tôi thiếu oxy. Đây là lý do tại sao chuông báo tim thai cảnh báo. Càng thở, càng cố thở, tôi càng run. Tôi không nâng được xương sườn lên và bị đập vào mũi .—— Bác sĩ sinh mổ, tôi không thể chịu được .—— Thở đi, thở không nổi, đây là bé thiếu oxy não. Cuộc chiến đã gần sáng ngày sinh.
Ôi trời ơi, lúc đó là 3:30 sáng, tức là gần sáng. Tôi nghe bác sĩ nói nhỏ với cô sinh viên thực tập “Tính đến nay, tôi đã tiêm thuốc kích thích ba đêm, nước ối đã vỡ cách đây hai tiếng rồi, sao giờ vẫn chỉ hở được hai phân?” Thế là tôi lạc đường. Tôi chống chặt hai tay vào thành giường sắt, cả người vẫn không ngừng run rẩy. Không biết diễn tả bằng lời như thế nào cho nỗi đau khi sinh nở nhưng phải công nhận rằng đúng là phụ nữ nào cũng sợ. -Cuối cùng, bác sĩ đồng ý mổ cho tôi. Trong cơn đau khổ tột cùng của trần gian, cuối cùng anh ta cũng được phép thay quần áo cho vợ, nhìn thoáng qua bản thân rồi đi ở ẩn. Anh ta đang cầm quần áo và bình rượu, càng lúc càng xa.
—
Đèn trong phòng mổ đang sáng. Mọi người đều giống nhau, tất cả đều như nhau. Chỉ có đôi mắt là khác. Tôi được đưa lên bàn mổ. Chiếc bàn nhỏ nhô ra khỏi giường rơi xuống giường. Có hai phần khác có thể được sử dụng để cố định tay của bạn. Này, nó giống như một cây thánh giá.
– Nào, nằm xuống cạnh anh, cúi xuống, đừng nhúc nhích. Đối với phương pháp gây tê tủy sống, nếu không có biện pháp can thiệp sẽ dẫn đến tử vong nặng.
– Bác sĩ ơi, em đau quá, không thể nào chịu được, bác giúp em đi tiếp được không.
-Vâng vâng.
Ông bác sĩCười và gắn bó. Một khi công việc được thực hiện, nhiều thứ hơn được tiêm vào cột sống và không còn đau nữa. Bây giờ cơn đau do tiêm chích như muỗi đốt biển số xe.
Toàn thân tôi nóng bừng. Từ thắt lưng trở xuống chỉ có hơi ấm tê dại. Bức màn mở ra có thể chữa lành bệnh nhân. Tuy nhiên, qua chiếc đèn chùm trên giường mổ, mọi thứ trở nên rõ ràng. Tôi sợ bị mê hoặc, mệt lắm nên không đi khám, nhắm mắt mơ màng nhắm mắt mở, chỉ có bác sĩ cười. Việc mổ lấy thai đơn giản như mổ một con gà.
15 phút sau …
Em thấy bé cảm thấy ê-kíp phẫu thuật rất vui. Không biết đây không phải là do mọi người mù quáng, hay do tôi đang vui. Bụng mình vẫn cồn cào nhưng bé đã được vệ sinh sạch sẽ và quấn xong. Cô y tá đưa mặt cho tôi. Chúa ơi, đây có phải là con của tôi không? Có bao nhiêu người cố gắng nhìn vào mắt bạn để phát hiện ra rằng mặt bạn đã được che đi?
Một cô gái cao với đôi mắt đen, mũi trắng, trông giống như một cụ ông, đang nhìn xung quanh, mò mẫm với bàn tay nhỏ bé đang chui ra khỏi chăn. Tôi là một người mẹ và tôi có một em bé .—— Bây giờ đang ngủ. Bạn sẽ thức dậy trong phòng phẫu thuật vào ngày mai.
Bác sĩ vỗ nhẹ vào má cô nhắc nhở. Định nhắn lại thì tôi cười:
– Ừ, tôi cũng buồn ngủ. Nhưng bác sĩ …—— nó là gì?
– Nhớ cái kéo trong bụng!
– Ồ, cái kia, tại sao lại nói như vậy?
– Đùa thôi .—— Bạn không thể nói đây là một trò đùa. Bạn có nghe rõ không?
-Vâng thưa ngài. Nghe lại. Nhìn lên trần nhà một chút, rồi tôi chìm vào giấc ngủ.
Một trang mới đã bắt đầu. tiếp tục…