Vẫn có một tên trộm, Hy Lôi kinh ngạc ngồi xuống, dụi chặt hai mắt, hóa ra loang lổ.
-khi nào bạn sẽ? — Đã lâu rồi. Ngủ như heo, em buồn buồn, không còn cần em nữa, không còn cần em nữa.
Hy Lôi xoay người rời đi:
– Điểm mấu chốt đối với anh là gì! Tôi thích nuôi động vật hơn!
Winbond lấy ra trước mặt cô một túi đồ ăn sáng, đựng món kim chi yêu thích của Hailey và một tách trà sữa thơm phức:
– Tại sao lại vô dụng? Bạn có biết mua đồ ăn sáng không, các con vật có biết không?
Tôi muốn cười, nhưng cô ấy vẫn cười. Reignwood đưa tay ra, đẩy má Hải Lôi ra, nói :—— Muốn cười thì cười.
Hailei mỉm cười, như thể đó là sự yên tĩnh. Anh thở dài và nói:
– Chúng ta đang làm gì vậy? Anh còn muốn mua đồ ăn sáng cho em, đổ nước rửa chân cho anh, làm nhiều việc cho anh! Chúng ta vẫn còn một cuộc đời!
– Nếu em đối xử tệ với anh, anh không cần em cũng không cần!
– Thực ra, tôi nhớ bạn mỗi ngày. Chúng ta nên dừng việc đó lại, được không? – Tôi cầu xin Hualan.
Hy Lôi nhẹ nhàng gật đầu. Cánh tay của Huaban bất giác trở nên mạnh mẽ hơn, hơi kích động khiến anh khó thở. Ai cũng nói: “Đôi trẻ trúng tân hôn”. Đôi bạn trẻ đã lâu không được tiếp xúc nên để lại bao điều khó chịu, háo hức hiện lên trong mắt. Hai người lại làm ấm giường.
Một buổi sáng trời vẫn còn hơi se lạnh nhưng không khí mùa xuân đã thấm đẫm cả hai người đi đến thỏa thuận.Tôi cũng đồng ý rằng hy vọng của cha mẹ sẽ được đáp ứng trong vòng hai năm, và khi có lò sưởi trong một ngôi nhà khác, tất nhiên chúng tôi sẽ để vợ chồng Hai Lei và vợ chồng Reignwood ở lại. Bạn đang nói dối tôi
– Không, không, bạn không bao giờ nói dối tôi. Chỉ là tôi, tôi sẽ không còn cứng đầu nữa mà đối xử lịch sự với mẹ anh.
– Tôi biết, tôi biết, ông nội nói, một người rất đáng yêu, một người bị lừa, rồi người đó sống được. Biang hôn nhẹ Hy Lôi:
– Tốt!
Buổi tối cả nhà đi ăn tối, trên đĩa cơm Hải Lôi ngoan ngoãn gọi “mẹ”, mẹ chồng cũng chọn đồ ăn cho Hải Lôi. .
Hôm sau là chủ nhật, Huaban đến cơ quan, thu dọn đồ đạc trong khách sạn cùng Haili rồi về nhà. Đa số là quần áo và sách vở của Hy Lôi, số lượng không nhiều. Sau khi cất xe, Hai Lei bảo Reignwood đi tiếp. Chúng tôi ở lại dọn dẹp nhà cửa rồi mới bàn giao nhà. chủ nhân. Đúng lúc đó, điện thoại anh reo. Đó là số điện thoại di động của anh trai tôi, tôi vừa trả lời điện thoại thì bên kia giọng nói lo lắng của bố tôi vang lên:
– Xin chào, anh ấy bị sao vậy, mau về nhà lái xe đi. Để anh ấy yên tâm:
– Bố bình tĩnh, dù có chuyện gì xảy ra thì cũng từ từ nói.
– Đây là Hy Quan, Hy Quan, trong kỳ nghỉ đông, họ bắt xe về nhà, gần đây có nên mưa không? Con đường có nên bị đóng băng vĩnh viễn không? Đường trơn trượt, lại xảy ra tai nạn, Chân Quân lo lắng không thể đi tiếp, phải tiến hành phẫu thuật!
– Bây giờ họ đang ở bệnh viện? Mẹ của bạn ở đâu?
– Mẹ cậu rất lo lắng, huyết áp tăng cao, hiện tại bà cũng đang ở bệnh viện! Bây giờ tôi phải phẫu thuật cho em gái tôi, cô ấy cần rất nhiều tiền!
&Đừngbsp; -Đừng lo, tôi có con rồi, tôi về sớm, có tiền, đừng lo, bảo bệnh viện chuẩn bị mổ! Tôi sẽ quay lại sớm!
Cúp điện thoại, Hy Lôi ngẩng đầu lo lắng nói với Huaban:
– Reignwood, về nhà đi, nói cho mẹ biết lần trước đưa tiền muốn rút 3000 tệ, toàn lực đã đến, con. Nó phải được sử dụng gấp.
Huaban đứng cạnh tôi cũng nghe rõ, vội vàng an ủi Haili:
– Đừng lo, về nhà báo mẹ trước đã. Nếu vẫn chưa đủ, hãy nhờ mẹ mua thêm. Bây giờ tôi khóa cửa, và sau đó tôi trực tiếp đến ngân hàng để chờ bạn. Đừng lo lắng, tôi sẽ liên lạc lại với bạn, không có gì.
Hy Lei mang lại niềm tin và sự đánh giá cao cho Huaban. Mọi người nói vấn đề này là chân thành, và những lời nói của Hualan lúc này đủ cho thấy anh ấy là một người đáng tin cậy. Thông thường, những tranh cãi nhỏ không còn ý nghĩa nữa. Hy Lôi gật đầu.
Có bão cũng không bình thường, Hy Lôi không ngờ Thượng Quan lại dị thường. Anh vẫn còn rất trẻ, vẫn còn tràn đầy niềm lạc quan yêu đời, tràn đầy nhựa sống, nếu anh mất đi một chân thì tương lai anh sẽ đối mặt với cuộc sống của mình như thế nào. Chỉ nghĩ đến đây, Hải Lôi liền đau lòng. Hy Lei cảm thấy như một mớ hỗn độn, và sau đó anh ta lái một chiếc taxi về nhà của mình ở Huaban. Vừa bước vào đã thấy Reignwood hình như đang cãi nhau với mẹ ở phòng khách, Hứa Bân cố gắng giải thích:
– Mẹ, vâng, mẹ nghe điện thoại bên cạnh. Bên cạnh tôi, anh trai anh ấy bị tai nạn!
– Đôi khi cố tình hẹn người nhà để kiếm lý do đòi tiền họ! Hải Lôi này thông minh quá!
– Mẹ, nhanh lên, cô ấy vẫn đang đợi ở ngân hàngNghiêm túc .—— Vẫn đứng ở cửa, bây giờ là giọng của Hy Lôi:
– Tôi về rồi.
Bà mẹ kế nhìn lên và thấy giọng nói tức giận trên lưng Hy Lôi:
– Đi lấy tiền đi! Tôi chỉ đồng ý về nhà sống chung, cả nhà hòa thuận, bây giờ anh có nghĩ đến chuyện của mình không?
Hy Lôi rất nóng nảy, không muốn gây gổ với mẹ kế, chỉ muốn nhanh chóng lấy tiền về nhà, tôi bình tĩnh nói:
– Mẹ, lúc đầu con không định đưa tiền cho mẹ. Tin tưởng bạn, bây giờ tôi cần gấp để giải quyết một số vấn đề. bình thường. Hơn nữa, số tiền này là tiền bạn dành dụm được, dù gia đình không có gì thì bạn cũng muốn lấy lại ngay. –Ý anh là gì? Có vẻ như tôi đã không trả tiền cho bạn. – – – Tôi không nghĩ vậy. gì? Cô ấy đã nói rõ với tôi rằng tôi sẽ trả tiền cho anh.
Khi thấy hai người có vẻ lại cãi nhau, Huaben rút Hy Lôi ra và khiêm tốn cảnh cáo:
– Được rồi, đừng nói nữa, để tôi nói cho cô ấy biết.
Mẹ chồng vẫn không chịu buông tha:
– Ý cô là gì? Cô ấy đã làm rõ điều này với tôi.
Lòng cô như lửa đốt, mẹ chồng cô luôn khó chịu, nghĩ rằng anh trai cô vẫn đang chờ tiền phẫu thuật, mẹ cô hôn mê trên giường bệnh, tim cô như muốn nổ tung sau khi rời khỏi Hy Lôi, cô bỏ Hứa Bân, Nói trắng ra:
– Đừng bắn tôi. Ý tôi là gì tôi không muốn nói? Ta tại sao không biết nàng là người như vậy, ta có chút nóng nảy, nhưng nàng còn nhiều lời như vậy?
-Bạn đang nói về ai vậy? Bạn có chửi tôi
Hứa BGrace vội quay lại với mẹ và bảo mẹ đừng nói gì cả.
Hy Lôi rất lo lắng rơi lệ:
– Tôi đang mắng ai, tôi không muốn tranh luận với cô ấy, nếu cô ấy không muốn nói, cô ấy sẽ sớm cầm tiền cho tôi.
– Tôi không nói rằng tôi sẽ không trả tiền cho bạn. Cho số điện thoại của bố bạn và để tôi gọi.
Huaban cũng bất lực cầu xin:
– Mẹ!
Hy Lôi đồng thời cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, nhưng làm sao có thể cười:
– Thật là nực cười, cô nên gọi điện đến nhà tôi để hỏi chuyện, nhưng anh ấy không nên như vậy. Ý anh là gì? Tôi lấy anh trai ra nói dối anh bị tai nạn giao thông và còn phải gọi anh đi kiểm tra. Đây là tiền của tôi, cho dù tôi không có lý do gì để trả lại thì đây là việc của tôi.
Mẹ chồng tôi luống cuống đứng dậy đi vào phòng, vừa đi ra đã mang theo một phong bì dày cộp ném đi. Làm việc chăm chỉ trong phòng khách:
– Chấp nhận, chấp nhận. Cưới xong, tôi còn không được yên ổn sống và làm việc, còn nhớ nhà mẹ đẻ. – Chiếc phong bì rơi trong phòng khách, nảy lên rồi rơi xuống sàn.
Hy Lôi rất buồn, nhưng cũng không có tâm trạng suy nghĩ nhiều, cầm lên nói một cách tự nhiên:
-Mẹ, hôm nay con gọi mẹ một tiếng vì con là vợ của Hoắc gia. Nhớ tiền của tôi, khi tôi đưa tiền cho bà tôi, tôi đã đưa tiền bằng cả hai tay thay vì ném nó xuống đất như vậy. Tùy thuộc vào cách thể hiện của bạn, tôi không có thời gian để nói chuyện với một người vô nhân đạo như bạn.
Lúc đầu tôi định lấy tiền, nhưng lần trước câu nói của Hy Lôi đã khiến mẹ tôi tức giận. người chồng. Cô đẩy tấm ván hoa ra ngoài, vội vàng hét lên:
– Anh nói ai không có nhân tính, đang nói cái gì vậy? Mẹ bạn đã dạy bạn nói chuyện với người lớn như thế này.nbsp; -Đừng kéo mẹ tôi vào đây. Tôi có nhận định của riêng mình, tôi không giống một người mù quáng và bất hiếu, người lớn đôi khi sai.
Chúng tôi tranh luận như thế này, một câu, một câu, một cuộc cãi vã. Sự nóng nảy và tủi nhục trong lòng Hy Lôi đồng thời bùng lên, Huaban đứng ở giữa để khuyên cả hai bên, nhưng không khuyên được ai. Hai người phụ nữ này giống như hai con sư tử điên, nói nhiều lời cay nghiệt. Mẹ chồng nói không tốt, Hải Lôi nói vài câu cũng không nói được, khóc đến mức đập vào ngực, gục xuống sàn, dùng ngón tay gõ mạnh xuống ghế. Tại Hy Lôi ngón tay run rẩy, môi tái nhợt.
Hy Lôi cẩn thận cất tiền và lên kế hoạch đi chơi. Đột nhiên tóc tôi đau, hóa ra là Reignwood bị kéo lại, kéo xuống đất và đẩy vào tường. Đấm, đá, Yuyu đánh mẹ kế của Hy Lôi, tay cầm bảng hoa khóc:
– Con trai, đừng đánh nó, sai rồi, đừng đánh. Là một người mẹ tồi, tôi không nên nói ra điều này, đừng lo cho con cái.
Mẹ chồng nói để thể hiện sự bao dung và sự trong trắng của mình, nỗi bất mãn trong lòng Hứa Bân càng sâu, ông ta kéo tóc Hy Lôi đưa cho mẹ mình:
– Xin lỗi, xin lỗi mẹ.
Mi mắt của Hy Lôi tê dại sưng lên, vì thành công mà tóc phủ đầy trên mặt đất. Hiện tại trong đầu nàng cảm giác như là vang dội, sáng hôm qua vẫn cảm thấy hoa ban trên giường, dọn dẹp khách sạn bên kia, vẫn cùng hoa ban chơi đùa, vẫn luôn cùng nhau đi đường trên. Rất thú vị, nhưng tại sao mọi thứ lại thay đổi trong chớp mắt. Anh cảm thấy đầu đau như muốn lột da, ong ong, giận dữ và tủi nhục hiện lên một cách âm thầm và khôn ngoan.G biết lấy đâu ra sức, đứng dậy đẩy Xuân, nhặt cái gạt tàn trên bàn ném cho anh. Ban hoa theo bản năng tránh ra, gạt tàn rơi xuống đất vỡ tan tành. Thấy Hy Lôi bị đánh thì lại tấn công, mẹ vợ thấy con trai bị đánh liền nắm tay Hy Lôi lại. Một cái tát nữa rơi vào má anh.
Hy Lôi đẩy hai mẹ con ra, lao vào phòng bếp, cầm lấy con dao làm bếp, lao tới chỗ Hứa Bân, Hứa Bân vẫn không đáp, con dao đã kề trên vai anh. Mẹ chồng kinh hãi hét lên.
– Huihui rơi nước mắt, tay run rẩy, cơn tức giận bao trùm tâm trí, miệng không nói nên lời. Huaban hơi sợ hãi, giọng nói nhỏ nhẹ của cô ấy vọng lại:
– Hy Lôi, đừng nhúc nhích, bỏ dao xuống.
Cô ấy không nói gì, nắm lấy cán dao, nhìn vào khuôn mặt của Huaban, nước mắt lóe lên trong mắt anh và lắc đầu nguầy nguậy. Cuối cùng, cô nhẹ nhàng đặt con dao xuống và lùi lại. Mẹ vợ nhìn thấy Hy Lôi bỏ dao liền hét lên:
– Diệp Hy Lôi, con nên rời đi ngay lập tức rồi đi. Đời này đừng mong bước chân vào cửa nhà em lần nữa.
Hy Lôi cười nhẹ rồi ném con dao xuống đất:
– Không cần phải nói. Cửa hắn không cao thượng như vậy! Vừa mở cửa, một cơn gió lạnh buốt từ hành lang thổi vào. Đôi mắt anh như đông cứng lại, nước mắt tuôn trong gió.