Tuổi thơ của tôi gắn liền với gánh nặng thị phi trên vai mẹ. Bao năm qua, mẹ đã chắp cánh cho tôi, từ ước mơ cả đời đến ước mơ bay giờ. Nhờ mẹ vất vả ngày xưa mà tôi có được như ngày hôm nay.
Đêm nay trên đường về, nhìn gánh hàng rong, tôi hơi buồn, có chút chua xót và đáng thương, nghĩ lại cũng hơi buồn. Hành trình tương lai của nhà cung cấp.
Từ sáng sớm đến đêm khuya, những người bán hàng rong đi khắp các con phố của Sài Gòn và len lỏi theo từng con phố. Trong ngõ. Trên bao cũ có những quả táo vàng ươm dưới nắng hè, một gói xôi thơm, đêm oi ả, có cả chén chè ngọt ngào trong nắng. Phố xá là định mệnh của đời người. Họ phải dậy từ sáng sớm, rời khỏi nhà và sống một ngày mới. Thành phố không thể ngủ qua đêm, họ trở về nhà với những bước chân mệt mỏi và cô đơn.
>> Rạp hát và vỉa hè đáng xấu hổ
cuộc sống của họ, nhưng đây là cả gia đình đang sống. Về đêm, khi bạn thức đêm ở Sài Gòn, bạn sẽ nghe thấy hàng dài trong các con hẻm, với những giọng nói trầm ấm, như thể mãi chìm đắm trong bóng tối hiu quạnh. Đêm đêm, tiếng khóc vọng ra từ đôi vai mảnh mai của mẹ.
Mỗi bước đi của người bán hàng rong đều tỉ mỉ, chất chứa tình yêu thương thầm lặng và bền chặt dành cho gia đình. Họ là ai? Những con ngõ cằn cỗi với những mái nhà tạm bợ… Người dân khắp nơi nơi đất khách quê người khô cằn.
Họ thật không hoàn thiện, lòng tốt này cần và đáng được các cư dân của thành phố này tôn trọng – một thành phố chứa đầy cảm xúc của mọi người. Ở góc phố Sài Gòn, đâu đâu cũng có cuộc sống tráng lệ và những gánh hàng rong. -Nhiều phụ nữ, chị em quê ở các tỉnh xa phải xa chồng con, vào Sài Gòn buôn thúng bán mẹt vì công việc đồng áng ở quê không còn. Không đủ trang trải chi phí nuôi con.
Ngoài việc chật vật mưu sinh, họ còn phải đối mặt với nhiều nguy hiểm, cạm bẫy: gặp trộm, gặp nghiện, hưng phấn, thậm chí sợ hãi khi vượt qua khó khăn khi bị trừng phạt, vượt qua khó khăn, kể cả cuộc sống gia đình, thay đổi Ước mơ cả đời của một đứa trẻ.
>> Vỉa hè sạch sẽ tránh tắc đường ở Sài Gòn-ai cũng biết rằng đối với một Thị đô văn minh, không ai muốn một đám bán hàng rong, tràn ngập hình ảnh xe ba gác tự chế … nhưng nếu không Quảng cáo và nhấp chuột, ảnh đường phố cũng sẽ đơn điệu. Hàng đêm những người bán hủ tiếu luộc, ngô luộc, khoai nướng có “xoáy … chén”, “lạc …” … Điều quan trọng nhất là phải lành mạnh, có môi trường và nếp sống văn minh trước khi người dân tự ý thức bảo vệ mình. Cũng giống như ở thành phố như Sài Gòn, người ta đã quá quen với lối sống này. Vì hạnh phúc của nhiều người ở các tỉnh khác, trước hết, chúng ta nên chú ý đến những người bán hàng sẽ trải qua những gì?
Làm thế nào để giúp họ sống khi môi trường sống tốt? không còn nữa? Sự hỗ trợ kịp thời của họ là rất quan trọng. Còn bao nhiêu gia đình nghèo, họ đi chơi ở đâu, làm thế nào để họ thay thế công việc hàng ngày mà không phải bỏ gánh nặng ngoài đường?
Tôi nghĩ đây là những câu hỏi để tìm câu trả lời sai trên bảng. Cần phải xem xét tác động to lớn đến một bộ phận lớn người nghèo. Mong rằng sẽ sớm có quyết định đúng đắn, đáp ứng nhu cầu chính đáng của người nghèo. Đây không chỉ là trách nhiệm hành chính, mà còn là trách nhiệm đạo đức đối với người dân.
>> “Muốn dẹp vỉa hè thì hãy trừng trị những người bán hàng rong”
Tôi nhớ “Một năm là một năm, mẹ tần tảo bên túi chè, nuôi bốn đứa con học đại học … Đối với tôi, gánh nặng cuộc sống của mẹ tôi sẽ luôn quay trở lại với tôi. Đây là bài học cho sự cống hiến không ngừng nghỉ cho thế hệ mai sau và thế hệ mai sau.
Khi màn đêm buông xuống … bên đường vẫn buồn hiu quạnh … đây Nếu mai này không còn vỉa hè nữa … Ước mơ của đứa trẻ tội nghiệp sẽ đi về đâu? Người mẹ sẽ đi về đâu sau khi gánh nặng của mẹ nhẹ đi Quang Quốc đang sống cuộc đời của chính mình, tại sao điều đó lại khiến tôi khổ sở.
>> Bài viết này có thể khôngPhù hợp với quan điểm của VnExpress.net. Xuất bản tại đây.