Tôi là tác giả của cuốn sách Tình huynh đệ. Có lẽ qua một bài viết ngắn các bạn chưa thể hiểu hết được hoàn cảnh của gia đình chúng tôi. Bây giờ tôi muốn giới thiệu sơ qua về gia đình mình.
Như tôi đã nói, khi anh trai tôi chào đời (1978), cha tôi đã bỏ mẹ và anh trai chúng tôi. Sau khi mẹ tôi trở về từ trung tâm phục hồi chức năng, gia đình chúng tôi phải nhảy vào một hệ thống kinh tế mới. Có lẽ ở vùng kinh tế mới “phèn mặn” quá khó khăn nên bố tôi bỏ nhà đi.
Sau đó, gia đình tôi chuyển đến Quận 4, và chúng tôi rất nghèo ở gần đó. Một mình mẹ buôn bán, nuôi tôi và em trai tôi khôn lớn. Vì vậy, năm tôi 14 tuổi, tôi phải làm việc từ chiều đến khuya. Công việc chính của tôi là lo cái ăn, cái học. Tôi 15 tuổi), tôi có thể mua chiếc xe đạp mà tôi muốn. Có một chiếc xe đạp, tôi dễ dàng hơn trong việc học tập và đi làm. Tôi vừa đi học vừa đi làm, đến năm 21 tuổi tôi mới học hết cấp 3 (tôi sinh ra trong thời chiến nên thời gian đi học hơi trễ). Em cũng muốn học đại học nhưng nhắm vào khả năng của gia đình nên em không thi vào đại học.
Năm 1992, mẹ tôi ốm nặng không làm ăn được. Vì vậy tôi phải cố gắng chăm sóc mẹ và anh trai nhiều hơn. Tôi làm việc rất nhiều, năm 1994, tôi tiết kiệm được một số tiền và thành lập công ty in áo thun. Từ đó tạo công ăn việc làm cho các gia đình, dòng họ thoát nghèo.
Tôi kết hôn năm 1998 và năm 2000, tôi có con trai đầu lòng. Lúc này, tình hình kinh doanh của tôi bắt đầu sa sút và cuộc sống rất khó khăn. Tôi phải đóng cửa tiệm in và bắt taxi để lo cho gia đình. Anh trai tôi giờ đã lớn, đi xe ôm cũng học được. Sau khi tốt nghiệp đại học, cô đã đi làm. Tuy nhiên, em trai chỉ có thể tự lo cho bản thân chứ không thể nuôi mẹ.
>> Khi con trai lớn bị bố mẹ đánh đập oan,
Năm 2003, mẹ tôi bị bệnh. Khi phải chạy chữa cho mẹ, chúng tôi còn nhiều khó khăn. Nhưng cuối cùng mẹ tôi không thể sống sót và bà đã qua đời sau đó vài tháng.
Trước khi chết cô ấy đã biết trước người yêu của anh tôi là một người rất nhàm chán, cứng đầu, có chút tham lam. Vì vậy, cô ấy muốn để lại tài sản (ngôi nhà mà chúng tôi đang ở) cho tôi.
Tôi không nhận, tôi hy vọng nó sẽ trở thành tài sản chung của anh em chúng ta. Vì vậy, khi mẹ tôi mất ngoài ý muốn, ngay cả hàng xóm lâu năm và một thành viên trong gia đình bao gồm cả bà và dì tôi đều biết mong muốn của mẹ tôi.
Sau này, anh trai tôi ở nhà thờ Đức Bà đồng ý cho vợ chồng tôi đứng tên căn nhà và xin giấy tờ nhà (chính quyền gửi cho ông nội và sau này là mẹ tôi). Trong giao dịch này, tôi đã chi tiền cho giấy tờ nhà (giá nhà). Nếu sau này bán nhà thì được chia 55% tức là 45% cho anh tôi. Cũng cần nói rằng thỏa thuận này do chính anh trai tôi đạt được sau khi tham khảo ý kiến của luật sư.
Mặc dù đã nhiều lần ký văn bản thỏa thuận, có ghi rõ là hai anh em sẽ ly thân nhưng anh tôi đã nghe theo lời vợ tôi và xé bỏ những thỏa thuận này.
>> Cha tôi đã giao toàn bộ tài sản thừa kế cho anh trai mình – tại sao chúng tôi phải bán căn nhà này? Đó là con trai tôi, cô ấy rất hay nói chuyện với tôi, lăng mạ hoặc đánh nhau với tôi. Dù anh tôi không cho phép vợ mình gây sự. Nhưng sống chung nhà khó chịu lắm. Vì vậy, chúng tôi quyết định bán nhà và chia tiền để mọi người cùng sinh sống.
Lúc đó tôi không tính toán gì cả, tôi chia đều tiền (trừ giá bất động sản và thủ tục giấy tờ). Hai vợ chồng có thể thay đổi hoặc tìm người khác không? Tôi lấy gia đình mình làm ví dụ. Anh trai tôi ly hôn sau khi kết hôn. Vợ anh là người thân của cô ấy, nhưng khi ly hôn, họ trở thành người xa lạ. Nhưng chúng ta sẽ mãi là anh em.
Trong xã hội ngày nay, khi nhiều cặp vợ chồng sống với nhau hạnh phúc, ai cũng cho rằng tình nghĩa còn hơn tình anh em. Tuy nhiên, khi cuộc sống hôn nhân của nhiều người không hạnh phúc, họ cầu hôn nhau, lúc đó họ còn ế hơn cả những người bạn đồng trang lứa. Thậm chí đôi khi họ còn xem mình như kẻ thù.
>> >> Tôi từ chối thừa kế mảnh đất 400 mét vuông
đó là lý do tại sao một giọt máu đào có thể đào máu tốt hơn một vũng nước. Thường là anh tôi. Anh mất 50% căn nhà mới mua sau này là di sản thừa kế tài sản chung do mẹ anh để lại.
Với tôi, buồn là mẹỒ, cô ấy đột ngột qua đời khi mới 56 tuổi. Bây giờ, tôi vẫn yêu anh trai tôi, khi bình tĩnh lại, anh ấy nghĩ lại và cũng thương tôi. Tình anh em của chúng tôi rất tốt. Tôi vẫn nhớ những hình ảnh đẹp của gia đình chúng tôi, lúc đó tôi rất vui khi ba thế hệ cùng quay tại chỗ. Tôi nghĩ vợ chồng là người có thẩm quyền, và thực tế thay đổi không phải là cá nhân và tàn nhẫn.
Nhưng trên thực tế, bạn có thể thay đổi vợ hoặc chồng mình về vấn đề này. Trực tiếp. Còn tình anh em trong gia đình thì mãi mãi là một gia đình, dù yêu hay ghét họ cũng không thể thay đổi. Chỉ cần chúng ta giữ được tình anh em trong một gia đình. Chứng kiến tình yêu thương, sự đoàn kết của con cái là niềm mơ ước của các bậc cha mẹ.
>> Chia sẻ bài viết của bạn trên trang bình luận tại đây.