Sau khi về quê chơi, một người quen biết bố mẹ tôi và bố của người bạn thời đại học đã đến nhà mời đám cưới. Anh ta nhìn thấy tôi ngồi trong phòng khách liền nói với tôi: “Xin chào, một ngày nào đó, tôi sẽ gửi thiệp cưới cho bố mẹ cô. Gặp nhau ở đây, tôi gửi cho cô một tấm thiệp riêng.” Cô ấy lấy ra một tấm. Một thẻ có ô trống trên đó để viết tên của khách và sau đó điền tên của tôi. Khi về đến nhà, anh ấy thậm chí còn không quên nói “nhớ”. Mẹ tôi biết chuyện này và bảo tôi đừng đi. Gia đình anh cưới con thứ ba. Đám cưới nào cũng được mời. Mặc dù tôi không chắc khi nào kết hôn.
Nghe nói bằng hữu đã lâu không liên lạc, nhưng nếu đột nhiên một ngày nhắn tin hỏi thăm thì sẽ xảy ra chuyện. Bắt đầu bằng cách nói lời chào và kinh doanh lành mạnh. Chỉ có hai điều trong câu tiếp theo, hoặc vay tiền hoặc dự đám cưới.
>> “Đám cưới Sài Gòn thường chán”
Tôi có một cô con gái, cô ấy thở dài vì hai tuần phải cưới ba lần: một lần cho một cô, một lần cho một người. Chàng trai, một lần ở Sài Gòn. Cô phải tổ chức theo cách này nhiều lần, vì cô là con một và người chồng cũng là con một. Gia đình hai bên chỉ có một cơ hội sinh lời từ đám cưới bao năm nay.
Nhiều người cưới vợ gả chồng cho con cái gặp mặt, cha mẹ hai bên nội ngoại đều mời. Thậm chí, họ còn tính tiền thưởng khi đếm bầu cua trong lỗ, ví dụ: mỗi khách đi 500.000 đồng, bàn 10 người, địa điểm giá 5 triệu. Do đó, phải đặt dưới 4 triệu một bàn.
Đây là để vớt bì, không giống như khi mắc lưới khi cào bắt được cả cá lớn và cá nhỏ. Đối mặt với một cuộc điện thoại như vậy, tôi cảm thấy khó chịu và rất xấu hổ vì nó xấu hổ. Trong cuộc sống hôn nhân, chúng tôi biết cách hành hạ một người như vậy
VũAnh
>> Bài viết này không nhất thiết phải đồng ý với quan điểm của VnExpress.net. Xuất bản tại đây.