Bà tôi tạm biệt miền Tây cách đây ba tuần, nhắc những ai hay quên chuyến thăm Tết. Lòng bàn tay cô ấy đã nguội lạnh trong tay tôi, và tôi vẫn không tin rằng sự chia ly sẽ xảy ra trong vài ngày tới. Tôi lại muốn được chở bằng ca nô đi nhặt gáo dừa, được theo cô đi dọc lối đi, hay được đẩy cô ngồi xe lăn ra thăm vườn. Về nhà càng sớm càng tốt. Vì ở đó, mẹ và bà tôi bắt đầu chuẩn bị cho năm mới. Năm nay, tôi cảm thấy bơ vơ vì đã đánh mất tình yêu của thanh xuân trong đời. Đó là bà tôi.
Khi tôi còn nhỏ, gia đình tôi rất nghèo và bố mẹ tôi phải làm công nhân. Hằng ngày, tôi chở cơm thuê cho bố mẹ, chắt chiu cho tôi 12.000 đồng để tôi đi học. Tôi đã dành phần lớn thời thơ ấu của mình để làm bà ngoại. Người này từng chèo xuồng đưa em ra sông trước nhà tìm gáo dừa để châm lửa. Vỏ dừa được mang về, những cành to phơi khô cất vào trấu để nấu cỗ ăn Tết, còn phần trấu nhỏ đốt lửa hàng ngày. Với cách này, gia đình tôi vẫn tiếp tục nấu nướng, còn hàng xóm xung quanh thì dùng dầu để nấu ăn. Sự nghiệp, đặt mục tiêu cho bạn bè bình đẳng, công việc, mức lương là mong muốn khám phá vùng đất mới. Tôi ít về nhà hơn. Bà tôi sống sót sau thảm họa ở đất nước. Điều này khiến cô ấy đi lại ngày càng tệ hơn nên mỗi khi về đến nhà, tôi không thể đưa cô ấy đi đâu được. Thời gian tôi dành cho cô ấy giảm đi, và thời gian tôi chia sẻ cũng giảm đi vì tôi thường xuyên bận gọi điện. Nửa đêm, bà tôi gần như suy sụp. Vì tức giận và bất lực, tôi gần như cầu xin những người hàng xóm hiếm khi chơi nhạc dù họ từ chối. Cùng lúc đó, tôi chợt nhận ra rằng cô ấy có thể rời bỏ tôi bất cứ lúc nào. Một chuyển động nào đó khiến tôi nhớ lại tuổi thơ ấm áp của mình. Bà và tôi luôn làm mọi thứ cùng nhau, tại sao tôi không thể cùng bà trải qua tuổi già?
Tôi mua xe lăn mà khóc, thương cho những tháng ngày khăn gói vất vả, vì đi nhiều nơi mà không mang theo được. Cô ấy cười nói: “Ngồi xe lăn cũng vui.” Tôi đẩy xe hàng, chở ra vườn trước rồi đẩy ra chợ. Tôi nhìn em cười hạnh phúc và nguyện sẽ về quê mỗi cuối tuần để chúng tôi được ở bên nhau. Tôi sẽ là đôi chân của bạn. Trong những ngày này, chúng tôi đã nói rất nhiều điều. Nó dạy tôi quay về và dành thời gian, quan tâm, chia sẻ và mang theo ý nghĩa của tình yêu mang tên gia đình.
>> Kỷ niệm về Tết Tây
Khi tôi đến thăm một cụ già, tôi nhìn thấy chiếc đèn pin trên đầu giường của bà và hỏi tại sao bà lại để nó ở đây. Ông lão cho biết, ông thường xuyên bị mất ngủ nên phải lấy đèn pin soi vào đồng hồ chờ trời sáng xem mấy giờ. Thực tế đã chứng minh rằng người tuổi Tý có nhiều ngày cô đơn, tiền bạc và của lạ cũng không thể bù đắp nổi. Chúng ta còn trẻ, chúng ta luôn có ngày mai, dự án, mục tiêu. Đối với người già bị trói buộc vào giường, hầu như lúc nào cũng phải ba bữa, nhất định phải có một khoảng trống cố định, buổi tối phải chờ hừng đông mới tiếp tục sinh hoạt. Năm mới có thể chỉ là kỳ nghỉ của chúng tôi. Nhưng đối với những người cao tuổi, đây là lúc họ chờ đợi 365 ngày để được gặp tất cả các con. Bởi vì họ là ngày mai, đây là niềm an ủi của họ.
Hôm qua, mình thấy bạn mình và một nhóm bạn khác đang đi du lịch, háo hức “check in” hết chỗ này đến chỗ khác. ‘Những người khác, như tôi đã làm cách đây vài năm. Tôi chợt mong rằng nếu nhiều người muốn nghĩ lại xem có ai đợi tôi ở nhà suốt một năm trời không. Đó có thể là ông bà, bố mẹ, hay thậm chí là chú cún con đợi ngoài ngõ mà bấy lâu nay mình đã quên mất. Tôi cầu mong rằng mọi người sẽ ý thức được thời điểm thích hợp và không quá muộn để về với những người thân yêu của mình trong thanh xuân mà chúng ta đang có. Vì người ta yêu có thể mất bất cứ lúc nào.
>> Chia sẻ bài viết của bạn trên trang “Bình luận” tại đây.
Ngô Tú Ngạn