Nói “người Việt Nam thấp bé, thiếu chất do gen” là không hoàn toàn đúng. Tôi có vài đứa cháu, và tôi theo bố mẹ ra nước ngoài định cư khi còn nhỏ. Khi đến tuổi trưởng thành, họ trở về quê và cao như người phương Tây, chiều cao 1,8 – 1,9m không phải do gen di truyền mà do chế độ dinh dưỡng, luyện tập. Nước họ uống hàng ngày là sữa (uống trong ngày) và bia (uống ở nhà sau giờ làm). Còn bia nguyên chất thì hãy uống một chút để giải khát (1-2 chai / giờ), không nên uống theo thùng như người Việt Nam. Còn nước lọc (nước tinh khiết) thì chỉ người Châu Âu mới uống được, người Mỹ rất ít khi uống nước lọc.
Trẻ em Mỹ dưới 6 tuổi không cao hơn trẻ em Việt Nam. Bạn có thể đến trung tâm giải trí siêu thị sang trọng để ngắm các em Tây. Các em cũng rất nhỏ, nhưng số lượng bố mẹ của chúng nhiều gấp đôi bố mẹ Việt Nam. Rõ ràng yếu tố di truyền không phải là yếu tố quan trọng đối với sức khỏe của người Việt Nam, cũng không phải là yếu tố quyết định.
Từ tuổi vị thành niên, trẻ em Âu Mỹ cần ăn uống và tập thể dục. Các nhà khoa học của họ đã nghiên cứu kỹ lưỡng các bài tập theo kế hoạch giáo dục thể chất và dinh dưỡng học đường. Dù nhà nghèo, con cái được học trường công (trường miễn học phí) nhưng hệ thực hành vẫn như cũ (chỉ không áp dụng trường tư trong các cơ sở). Khoa học về thể thao và dinh dưỡng học sẽ hình thành một con người khỏe mạnh theo tuổi tác.
Trong nghiên cứu này, những người tài năng trong nhiều lĩnh vực khác nhau sẽ được khuyến khích tham gia nhóm. Thể thao học đường để cạnh tranh với các trường khác cùng lứa tuổi. Đây là những mức giá mà chúng tôi thường gọi là giá U-từ U10 đến U18. Các trường cao đẳng thể thao, cơ sở đào tạo vận động viên và các môn thể thao tuyển người từ các Giải vô địch U này.
Ở Châu Âu, Hoa Kỳ, dù con nhà giàu hay giàu, tôi đều mong con bạn sẽ tham gia những trò chơi mà tôi muốn tham gia. Biết đâu một ngày nào đó con tôi sẽ vinh dự được trở thành thành viên của đội tuyển quốc gia và được tham gia những trò chơi nổi tiếng. Nếu được huy chương, trúng tuyển vào 10 trường đại học top đầu là coi như an toàn xuất phát điểm từ kỳ thi, không lo học phí, vì nhà nước bao cấp hết tiền (nhưng học vẫn bình đẳng như mọi học sinh khác). Các vận động viên đã nghỉ hưu của họ, giống như nhiều người không chuyên về thể thao khác, có trình độ và kỹ năng sống bình thường.
>> Con tôi 6 cm một năm, cảm ơn bạn đã uống ba hộp sữa mỗi ngày-hãy nhìn tôi. Lo-Trường cao đẳng của chúng tôi chỉ chọn những tài năng có dinh dưỡng và kinh nghiệm thực tế từ 14-16 tuổi, và không có kế hoạch nhất quán. Đối với một trường học bình thường, học sinh trường bình thường sẽ có “xì-căng-đan”, chỗ này hay chỗ khác sẽ có “xì-căng-đan”. Chỉ có chạy (100-1000m), bật nhảy (nhảy cao, nhảy xa), ném tạ từ lớp 6 đến lớp 12, thậm chí lên đại học các chủ đề thể thao này đều quay đi quay lại. Thể thao đồng đội (môn thể thao được mọi người quan tâm nhất) chỉ là ước mơ của sinh viên đại học.
Trong kỳ tuyển quốc gia, các VĐV giải nghệ coi như “vắt chanh bỏ vỏ”. “Tốt nhất là có cơ hội vào đại học thể thao. Với chính sách như vậy thì làm sao các gia đình giàu có lại cho con cái tham gia thể thao? Chính sách như vậy tương đương với việc” há mồm chờ sung “. “Còn lâu lắm mới chiêu mộ được một số tài năng xuất chúng (chủ yếu là con nhà nghèo). Không có chức vô địch cấp U năm nào, cũng không đưa đội tuyển quốc gia (vẫn ở dạng” quà “) ra nước ngoài” cọ xát “thì làm sao có).” Hệ thống chính trị), nhưng luôn phụ thuộc vào nước ngoài? Việc tư nhân hóa thể thao được thực hiện ở tầm vi mô, nhưng chính sách, kế hoạch ở tầm vĩ mô-ăn kiêng và luyện tập phải do nhà nước xây dựng, trong nước phải thành luật quy định mọi nền giáo dục. Các cơ sở dù tư nhân hay công lập đều phải tuyệt đối chấp hành, chỉ cần Bộ Giáo dục và Bộ Thể thao tổng hợp không cùng đưa ra chính sách ăn uống theo kiểu học đường bình thường thì thể thao Việt Nam vẫn như những ngôi nhà không có nền tảng cơ bản, các VĐV Việt Nam luôn “lùn, nhẹ, gầy, khỏe”. Yếu. “.
>> Chia sẻ bài viết của bạn trên trang” Ý kiến ”tại đây.